Lưu Khải Nhân nói: “Bây giờ là thời đại 4.0 rồi, cho nên tất cả bệnh án đều lưu giữ trên máy tính và internet, tôi cho ngài quyền hạn là ngài có thể xem được luôn.”
“Được!” Diệp Mặc gật đầu.
Diệp Mặc cũng đã suy tính rồi, hắn không phải là bác sĩ cho nên không thể khám bệnh cho người ta, với lại, hắn cũng không có thời gian để ngày nào cũng chạy đến bệnh viện khám bệnh cho người ta, cho nên hắn chỉ có thể thử biện pháp này.
Xem hồ sơ bệnh án, rồi chuẩn đoán bệnh, cũng coi như là khám bệnh cho người khác, nhân tiện kiểm tra xem có ca nào chuẩn đoán sai hay không.
Diệp Mặc ở lại thêm một lúc, sau đó Lưu Khải Nhân tiễn hắn ra xe.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Diệp Mặc đến khách sạn Duyệt Vân Trang để gặp Lý Lệ Quyên.
Khuya hôm trước, Lý Lệ Quyên đã nói với Diệp Mặc, vị thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt kia bỗng nhiên không đi nữa, còn đặt phòng thêm một tháng, lại còn hỏi Lý Lệ Quyên xem thì khi nào Diệp Mặc rảnh.
“Chủ tịch Diệp, dường như. . . vị Tống tiểu thư kia có ý với ngài đấy!” Lý Lệ Quyên cười nói.
Cô cảm thấy, chắc là vị Tống tiểu thư kia không đi nữa là do Chủ tịch Diệp.
Chỉ là, cô cũng cảm thấy vị Tống tiểu thư này không có hy vọng gì, dù sao Chủ tịch Diệp cũng đã kết hôn, và có hai đứa con, tuy rằng vị Tống tiểu thư này rất xinh đẹp, nhưng vẫn kém Tô Thiên Hậu một chút.
“Cô hiểu lầm rồi!”
Diệp Mặc bật cười một tiếng rồi lắc đầu.
Vị Tống tiểu thư kia đâu có ý với hắn, mà là có ý với cổ phần trong tay hắn mới đúng.
Sau khi nghe Diệp Mặc kể xong, thì Lý Lệ Quyên nhất thời kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc: “5% cổ phần?”
Lý Lệ Quyên cũng biết tập đoàn LT chính là một tập đoàn có giá trị hơn 1000 tỷ, cho dù chỉ là 5% thì cũng là một con số trên trời rồi.
Chẳng quả là, Lý Lệ Quyên đã tỉnh táo lại rất nhanh.
Lần trước, Chủ tịch Diệp cũng đã dùng mấy chục tỷ để mua toàn bộ tập đoàn Bảo Duyệt rồi, cho nên bây giờ cô cũng không quá kinh ngạc.
Sau đó, Lý Lệ Quyên thở dài một hơi: “Chẳng trách!”
“Chủ tịch Diệp, bây giờ Tống tiểu thư đang ở trong phòng, có cần tôi qua nói với cô ấy một tiếng không?”
Diệp Mặc hơi lắc đầu, rồi cười nói: “Không cần! Kỷ tiểu thư có ở phòng không?”
Lý Lệ Quyên cười nói: “Có, giờ này thì có lẽ cô ấy vẫn chưa dậy, ngài chờ tôi hỏi một chút.”
“Thế tôi đi nhà bếp trước!”
Diệp Mặc để hai đứa bé lại cho Lý Lệ Quyên chăm sóc, còn mình thì trực tiếp đi vào nhà bếp, bắt đầu bận rộn.
Sau khi Kỷ tiểu thư ăn xong đồ ăn hắn làm thì cũng mới hơn 11 giờ, giờ này là giờ rất đông khách, từ khi nhà hàng nổi tiếng thì việc kinh doanh rất tốt.
Diệp Mặc rửa tay xong, sửa sang lại quần áo, rồi đi vào văn phòng cho hai đứa bé uống sữa, ban nãy hắn cũng làm một ít thức ăn bổ sung cho hai đứa bé.
Hai đứa bé còn chưa ăn xong thì Lý Lệ Quyên đã gõ cửa đi vào.
“Chủ tịch Diệp, có người muốn gặp ngài, chính là vị Lục công tử lần trước…”
......
Một phòng Vip trong khách sạn.
Có khoảng tầm mười thanh niên nam nữ ăn mặc tinh xảo và thời thượng đang ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn.
Lục Gia Hào mặc một bộ âu phục màu xanh lam, tóc tai chải chuốt rất tỉ mỉ, chiếc kính khiến cho gương mặt trắng nõn và đẹp trai của anh ta có thêm vài phần nhã nhặn và nho nhã.
Bên cạnh Lục Gia Hào là một người thanh niên khoảng 27 28 tuổi, ăn mặc hơi tùy ý một chút, chiếc áo khoác da màu đen khiến cho anh ta trông hơi trẩu.
Bên phía đối diện là một đôi nam nữ.
Cô gái khoảng 23 24 tuổi, gương mặt tinh xảo được trang điểm khá diễm lệ, lộ ra vài phần long lanh, những đường cong uyển chuyển và tinh tế được chiếc váy đỏ phát huy ra vô cùng tinh tế.
Mái tóc đen được uốn thành hình gợn sóng, trên vành tai là một đôi khuyên tai màu bạc, trên chiếc cổ trắng như tuyết là một chiếc dây chuyền kim cương sáng chói.
Trên cổ tay trái là một chiếc đồng hồ kim cương Cariter, bên tay phải là một chuỗi vòng tay cỏ bốn lá Van Cleef & Arpels.
Cách ăn mặc này vô cùng thời thượng và tịnh lệ.
Ánh mắt của Lý Nghệ Phỉ rơi vào trên người Lục Gia Hào và người đàn ông cở phía đối diện, trong mắt mang theo vài phần lấy lòng và nhiệt tình.
Thân phận của hai người này đều không tầm thường, một người là công tử của tập đoàn Đạo Hòa, một người còn lại là công tử của tập đoàn bất động sản Long Giang.
Mặc dù nhà cô có chút tiền, nhưng còn lâu mới đến đẳng cấp như vậy.
Lý Nghệ Phỉ nhấp một ngụm rượu rồi nhìn thoáng qua vị hôn phu ở bên cạnh, thì lại hơi cau mày lại.
Khi còn ở nước ngoài, thì cô cảm thấy vị hôn phu này rất tốt, gia cảnh không tệ, bằng cấp cũng cao, ăn nói cũng không tầm thường, sau một đoạn tình yêu cuồng nhiệt thì liền thuận lợi đính hôn, nhưng bây giờ, cô đã được mở rộng tầm mắt, nhất là sau khi gặp lại bạn trai cũ hồi đại học thì tâm tính của cô đã hơi biến hóa.
Cũng không phải là cô ghét bỏ, mà chỉ cảm thấy vị hôn phu của mình không tốt như ngày xưa nữa mà thôi.
Thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ đến, nếu như năm đó mình không chia tay, thì bây giờ mình sẽ được sống một cuộc sống xa hoa bao nhiêu chứ, thậm chí đến cả khách sạn này cũng sẽ thuộc về cô.
Song, cô cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi.
Tất cả đã là quá khứ, có hối hận cũng vô ích, bây giờ anh ta đã có Tô Thiên Hậu, còn có hai đứa con đáng yêu, hạnh phúc mỹ mãn, làm sao còn để ý đến cô!