Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 649 - Chương 649: Lý Nghệ Phỉ: Anh Ta Không Bằng Anh!

Chương 649: Lý Nghệ Phỉ: Anh ta không bằng anh! Chương 649: Lý Nghệ Phỉ: Anh ta không bằng anh!

Lý Nghệ Phỉ lại nhớ đến ngày gặp mặt Tô Thiên Hậu ở trong khác sạn này thì lại cảm thấy tự ti mặc cảm, trong lòng lại cảm thấy khó chịu và phiền muộn.

Sau ngày hôm đó, tâm trạng của cô và Trương Duệ đều không tốt.

Bây giờ nghĩ lại một chút thì cô vẫn cảm thấy rất không chân thực.

Người bạn trai nghèo hèn thời đại học của mình không chỉ là cực kỳ giàu có, mà còn cưới một người xinh đẹp tuyệt trần như Tô Thiên Hậu làm vợ nữa!

Đây quả thật là như nằm mơ!

Cốc cốc!

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Sau đó, quản lý của khách sạn đẩy cửa vào, cười nói: “Lục công tử, ông chủ của chúng tôi nói rằng lát nữa sẽ qua.”

Lý Nghệ Phỉ hơi giật mình, cô còn đang hoảng hốt thì giờ đã bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.

Lý Nghệ Phỉ khẽ cắn môi đỏ, sắc mặt của cô cũng trở nên hơi mất tự nhiên.

Cô . . . thật sự không muốn gặp mặt anh ta chút nào.

Trương Duệ ở bên cạnh cũng đang cười tủm tỉm thì giờ sắc mặt đã cứng đờ.

“Thật à?”

Lục Gia Hào cảm thấy hơi vui mừng.

Anh ta thường xuyên đến đây ăn cơm, nhưng lần nào hỏi thì Diệp Mặc cũng không có ở đây, hôm nay anh ta cũng thuân miệng hỏi một chút thôi, nào ngờ Diệp Mặc ở đây thật.

Lục Gia Hào vỗ tay một cái, cười mừng rỡ nói: “Vậy thí tốt quá!”

Người đàn ông ở bên cạnh hơi giật mình, nghi ngờ nói: “Gia Hào, là người mà ông hay nhắc đến à?”

“Đúng thế, chính là vị Diệp thiếu gia, ông chủ Diệp đó!” Lục Gia Hào cười nói.

Người đàn ông kia hơi cau mày rồi lại mỉm cười.

Anh ta cũng khá tò mò với người này, bởi vì trước kia anh ta đã nghe Gia Hào nói người này cực kỳ đẹp trai, hơn nữa, còn cưới cả Tô Thiên Hậu làm vợ nữa, lần đầu tiên nghe thấy chuyện này thì anh ta còn cảm thấy là khoác lác nên chỉ mỉm cười.

Nhưng sau này Lục Gia Hào nói quá nhiều, cho nên anh ta cũng dần dần tin tưởng.

Cũng vì thế nên anh ta càng tò mò về người ông chủ họ Diệp này hơn.

Đồng thời, đáy lòng anh ta cũng cảm thấy không phục.

Vị Tô Thiên Hậu kia xinh đẹp cỡ nào chứ! Là một nhân vật như tiên trên trời! Lại còn cực kỳ nổi tiếng nữa, phải nói là, Tô Thiên Hậu là một nữ thần hoàn mỹ trong mắt anh ta, người đàn ông bình thường làm sao có thể xứng với nhân vật như vậy chứ! Ít nhất cũng phải là nhân vật lợi hại hơn anh ta mới được!

Nhưng nghe Lục Gia Hào giới thiệu, thì dường như người này còn không bằng anh ta, chỉ có một khách sạn và một tập đoàn Trung Thái mà thôi!

Chính là kém xa gia đình anh ta!.

Người như vậy, hoàn toàn không xứng với Tô Thiên Hậu!

Anh ta cầm ly rượu trước mặt lên nhấp một ngụm, rồi cười nói: “Hay lắm, hôm nay phải nhìn kỹ xem anh ta là hạng người gì mới được!”

Trương Duệ ở đối diện đã tỉnh táo lại, vội vàng cười lấy lòng: “Ha ha! Lưu công tử, anh ta làm sao so sánh với anh được!”

Trương Duệ cũng nói lời thật lòng!

Tuy rằng Diệp Mặc kia có chút vốn liếng, có lẽ gia đình Diệp Mặc nhiều tiền hơn Lục công tử, nhưng tuyệt đối không thể so với vị Lưu công tử này được, nhà Lưu công tử làm chính là bất động sản, trong nhà cũng phải có vài chục tỷ.

Lưu Tuấn Hiên nghe thấy thế thì liếc mắt nhìn qua, sau đó lại cười rất hưởng thụ.

“Đúng thế!” Lý Nghệ Phỉ cũng hé miệng cười rồi hùa theo.

Đúng là Diệp Mặc rất có tiền, nhưng rõ ràng là đẳng cấp của vị Lưu công tử này cao hơn một chút.

“Ha ha!” Lưu Tuấn Hiên lại cười một tiếng.

Ánh mắt của anh ta quét qua quét lại rồi hơi sáng lên, nhưng sau đó lại lắc đầu.

Tuy rằng anh ta rất thích phụ nữ xinh đẹp, nhưng anh ta không dám chạm vào loại phụ nữ đã đính hôn này, quá rối rắc!

Lục Gia Hào ở bên cạnh chỉ mỉm cười chứ không lên tiếng.

Anh ta cũng cảm thấy như vậy, luận gia thế và tư sản thì đúng là vị ông chủ Diệp kia hơi yếu hơn một chút.

Lưu Tuấn Hiên lại nói: “Nghe nói, anh ta rất đẹp trai à?”

Trương Duệ hơi ngẩn ra, sau đó lúng túng nói: “A! Đúng vậy!”

“Vậy thì tôi muốn xem anh ta đẹp trai đến mức nào!” Lưu Tuấn Hiên hơi lắc ly rượu trên tay, rồi lẩm bẩm một câu.

Khoảng tầm 10 phút sau, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền vào.

Sau đó tiếng gõ cửa vang lên, một bóng người đẩy cửa bước vào trong phòng.

Tất người người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn qua, sau đó thì tất cả đều ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt của Lý Nghệ Phỉ cứng đờ, đôi mắt đẹp đã hiện ra vài phần ngây dại.

Mới bao lâu không gặp mà anh ta đã thay đổi nhiều đến mức khiến cho cô cảm thấy khó tin, nhất là khí chất của anh ta càng nổi bật hơn trước kia vài phần.

Còn cả. . . đôi mắt kia nữa!

Lưu Tuấn Hiên cũng ngước mắt nhìn qua, sau đó cũng nghệt ra, anh ta có chút không dám tin vào hai mắt của mình.

Nửa ngày sau, Lưu Tuấn Hiên mới quay đầu nhìn về phía Lục Gia Hào ở bên canh, lắp bắp nói: “Là. . . là anh ta?”

Lục Gia Hào tỉnh táo lại rất nhanh, cười nói: “Đúng thế!”

Sau đó, Lục Gia Hào đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười nhiệt tình, rồi tiến lên nghênh đón.

Sau khi chào hỏi xong, Lục Gia Hào lại cầm một cái ly không, rồi rót đầy một ly rượu vang đỏ.

“Ông chủ Diệp, đã lâu không gặp! Nào nào nào, chúng ta uống vài chén đi!”

Bình Luận (0)
Comment