“Được!” Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua Trương Duệ rồi vui vẻ lên tiếng.
Một lúc sau, mấy chai vang đỏ đã xuống bụng, Lưu Tuấn Hiên cũng thấy hơi say, nhưng mà tên kia lại chẳng có phản ứng gì, mà vẫn thanh tỉnh như cũ, anh ta cũng cảm thấy rất khó tin.
“Tên này. . . không say chút nào sao?”
Chẳng lẽ . . . đến uống rượu mà tên này cũng giỏi thế à?
Lưu Tuấn Hiên cắn môi, trong lòng cảm thấy rất không phục.
Anh ta vỗ bàn một cái, rồi hô lên một tiếng: “Gia Hào, bảo nhân viên mang bia vào đây!”
Bia?
Lục Gia Hào hơi ngẩn ra, nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh, anh ta liền gọi nhân viên phục vụ mang bia lên.
Sau khi nhân viên mang bia lên.
Lưu Tuấn Hiên rót đầy một ly cho mình, rồi giơ lên, lại cắn rắng uống một hơi cạn sạch.
Diệp Mặc nhìn thấy thế thì hơi lắc đầu, sau đó hắn cũng giơ ly bia lên rồi uống cạn.
Mấy chai bia vao bụng, sắc mặt của Lưu Tuấn Hiên trở nên khó coi hơn.
Tên này vẫn không có chút phản ứng nào, sắc mặt cũng chưa từng thay đổi, tửu lượng như vậy quả thật là hơi đáng sợ!
Dựa vào cái gì!
Mà đến cả tửu lượng của tên này cũng tốt như vậy chứ!
Lưu Tuấn Hiên cắn răng một cái, trong lòng càng thấy khó chịu hơn, rõ ràng gia thế của tên này không bằng anh ta, thế mà lại có thể theo đuổi được một cô gái xinh đẹp như Tô Thiên Hậu, chẳng lẽ chỉ dựa vào vẻ đẹp trai sao?
Rõ ràng anh ta cũng không kém mà!
Lưu Tuấn Hiên lại vỗ bàn một cái, quát nhẹ: “Nào! Chúng ta uống tiếp!”
Diệp Mặc lại rót đầy một ly, hắn đang định cầm ly bia lên uống thì đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào, rồi nói nhỏ vài câu bên tai Diệp Mặc.
“Lưu công tử, chúng ta uống cũng nhiều rồi! Uống nữa thì anh sẽ say mất, có người bạn muốn tìm tôi, cho nên tôi đi trước nhé.”
Diệp Mặc đặt ly bia xuống rồi đứng dậy.
Mặt Lưu Tuấn Hiên đỏ lên rồi quát: “Say? Tôi làm sao mà say được? Đừng đùa! Chúng ta còn chưa uống xong thì sao anh có thể đi được, tiếp tục uống đi! Bạn bè nào, có ai quan trọng hơn tôi không? Anh thử hỏi thăm xem, có ai có thể ghê gớm hơn Lưu Tuấn Hiên tôi chứ!”
Anh ta đã hơi say, cho nên nhìn trông hơi ngông cuồng.
Lưu Tuấn Hiên lại vỗ bàn một cái, rồi không khách khí mà quát lên:“Không được đi, tiếp tục uống đi!”
Diệp Mặc cau mày lại.
“Người anh em Diệp, chúng ta uống thêm vài ly thôi!”
Lục Gia Hào thấy thế thì vội vàng lên tiếng hòa giải.
Thật ra thì anh ta cũng không để ý đến người bạn trong miệng Diệp Mặc lắm, có lẽ người đó có chút thân phận, nhưng cũng không thể so sánh với Lưu thiếu gia được.
“Cô bảo cô ấy chờ tôi một lát!”
Diệp Mặc nhỏ giọng nói với nhân viên phục vụ, rồi lại ngồi xuống.
Lại thêm mấy ly vào bụng, nhưng sắc mặt của Diệp Mặc vẫn không thay đổi.
Mà Lưu Tuấn Hiên thì đã không uống nổi nữa, nhưng vẫn cố gắng chống chịu.
“Cũng đủ rồi nhỉ!” Diệp Mặc đặt ly xuống, cười nói: “Bạn tôi vẫn đang chờ!”
“Để bạn anh chờ thêm một lát đi!” Lưu Tuấn Hiên còn chưa lên tiếng, thì Trương Duệ đã mở miệng trước: “Người bạn kia của anh có quan trọng bằng Lưu thiếu gia không? Cho nên chờ một lát cũng không sao đâu, nào, tôi mời anh vài ly!” Trương Duệ nói xong thì cầm ly rượu trước mặt lên.
Trương Duệ cảm thấy, tên này cũng sắp không chịu được nữa, rồi, chỉ cần uống thêm vài ly rượu với mình là sẽ sấp mặt ngay.
“Cũng được!” Diệp Mặc nhìn chằm chằm vào Trương Duệ một lúc, rồi hắn lại rót cho mình một ly rượu.
Lý Nghệ Phỉ không lên tiếng mà chỉ cắm đầu vào ăn, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên nhìn vị hôn phu của mình, rồi lại nhìn về phía bạn trai cũ của mình, sắc mặt của cô ta rất phức tạp.
Sau khi uống hết một chai rượu, khí thế của Trương Duệ đã không còn như trước nữa.
Anh ta cảm thấy mình cũng sắp không chịu nổi rồi, nhưng mà tên kia vẫn không có chút phản ứng khác thường nào.
Trương Duệ cảm thấy hơi sợ, cho nên anh ta liền đặt ly rượu xuống.
Lưu Tuấn Hiên thấy thế thì đứng dậy hô lên: “Nào! Chúng ta uống!”
Diệp Mặc lại rót bia cho mình rồi tiếp tục uống, hắn quyết định uống cho hai người này nằm bò ra đất đi đã rồi mới đi.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng.
Lục Gia Hào tưởng rằng phục vụ cho nên hô lên: “Vào đi!”
Ngay sau đó, cánh cửa bị đẩy ra, một bóng người tịnh lệ xuất hiện ở cửa.
Dáng người cao gầy, đường cong uyển chuyển và tinh tế, gương mặt cực kỳ xinh đẹp và tinh xảo.
Nàng cầm ly rượu đứng tại cửa, trên mặt mang theo nụ cười mê người và xán lạn.
Hôm nay nàng trang điểm rất tinh xảo, phấn ở mắt hơi đậm, một khi cười rộ lên thì đôi mắt đẹp hơi cong lên, đã có thêm vài phần thời thượng và vũ mị.
Lục Gia Hào ngước mắt nhìn qua thì lập tức ngây dại, ly rượu trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất.
Anh ta hơi thất thần, giống như đã bị câu mất hồn phách trong khoảnh khắc đó vậy.
Những người còn lại nhìn qua thì cũng nghệt cả ra.