Lần đầu tiên gặp mặt thì nàng đã kinh ngạc trước vẻ đẹp này rồi.
Bây giờ nhìn lại, thì nàng vẫn cứ kinh ngạc như vậy.
Diệp Mặc cười nói: “Tôi có con rồi!”
“A?”
Đôi môi đỏ của nàng hơi hé ra, nàng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Tống Duẫn Chân sửng sốt trong giây lát, nàng liền nhớ đến lần gặp mặt đầu tiên, đúng là khi đó còn có một chiếc xe đẩy dành cho trẻ sơ sinh, nhưng khi đó nàng cũng không để ý lắm.
“Mà cũng đúng!”
Tống Duẫn Chân lấy lại tinh thần thì mỉm cười, nhưng trong lòng nàng lại thấy hơi tiếc nuối.
Thật ra thì nàng cũng không phải yêu thích Diệp Mặc, mà chỉ có một chút thiện cảm và thưởng thức Diệp Mặc thôi.
Nàng là một thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt, địa vị và ánh mắt đều rất cao, nên rất có ít người có thể lọt vào mắt nàng, vất vả lắm mới tìm được một người có thể làm cho nàng thưởng thức, nhưng không ngờ lại là hoa đã có chủ.
Tống Duẫn Chân lại cười nói: “Phu nhân của anh nhất định là rất xinh đẹp nhỉ!”
“Đúng vậy!” Diệp Mặc gật đầu.
“Tốt thật!” Tống Duẫn Chân hít một hơi, trong mắt đã có vài phần hâm mộ.
Tuy rằng là một thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt rất phong quang, nhưng lại bị ràng buộc và không có tự do trên phương diện tình yêu cà hôn nhân.
Tống Duẫn Chân lại nâng ly lên, rồi cười nói: “Diệp tiên sinh, tôi nghĩ sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn bè nhỉ!”
Sau khi uống vài ly, trò chuyện khoảng 10 phút đồng hồ, thì Diệp Mặc mời đứng dậy rời đi.
Sau khi đóng cửa lại, Tống Duẫn Chân ngả người về phía sau, rồi thì thào một câu đầy tiếc nuối.
“Tiếc thật!”
Nhưng rất nhanh, nàng đã lắc lắc đầu rồi lại nở nụ cười.
Mặc dù vị Diệp tiên sinh này hơi cao ngạo và lạnh lùng, nhưng anh ta vẫn rất hữu hảo với nàng, chỉ cần có thể tạo mối quan hệ, thì sau này anh ta sẽ đứng về phía nàng, căn cơ của nàng ở tập đoàn cũng sẽ kiên cố hơn một chút.
Coi như mấy người em trai phế vật kia không cam lòng, muốn nhấc lên song gió, thì khi đó nàng cũng nhiều cơ hội ứng phó hơn.
Trợ lý tiến lên vài bước, rồi khom người, nhỏ giọng nói: “Hội trưởng, ngài đã gặp anh ta rồi, có phải nên. . .?”
Nếu như hội trưởng tiếp tục ở lại đây trong thời gian dài, thì trong nước sẽ xuất hiện tin đồi không có lợi với hội trưởng.
Tống Duẫn Chân trầm ngâm một lát, rồi dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Chúng ta nán lại thêm một thời gian đã!”
“Vâng! Hội trưởng!”
Trợ lý cung kính lên tiếng, rồi không nói thêm gì nữa.
……
Diệp Mặc trở lại phòng làm việc thì đã là hai giờ chiều.
Là tài xế của khách sạn đã chở hắn về đây.
Diệp Mặc chuẩn bị một chút rồi mở live stream.
Hơn chín giờ tối Diệp Mặc mới kết thúc, hắn tắm rửa và cho hai đứa bé đi ngủ, nhận điện thoại của Ngọc Tình, thì đã là 11 giờ.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mặc pha một chén trà, rồi ngồi xuống thưởng thức.
Sau đó, hắn mở giao diện hệ thống ra xem.
Nhiệm vụ lần trước đã hoàn thành từ lâu rồi, hiện giờ nên nhận thêm một nhiệm vụ nữa.
“Thu mua một công ty hoặc tập đoàn có cấp bậc hơn 1 tỷ?”
Sau khi xem giới thiệu nhiệm vụ thì Diệp Mặc hơi cau mày.
Nhiệm vụ thăng cấp đầu tiên là thành lập công ty của mình, rồi phát triển đến quy mô nhất định, còn lần này lại là thu mua.
Diệp Mặc cũng đã thu mua không ít công ty, tập đoàn Thiên Hành và Phác Ngọc đều là do hắn mua lại, nhưng mấy công ty này không đáng bao nhiêu tiền.
Công ty cấp bậc 1 tỷ thì lại khác, lại không dễ thu mua như vậy.
Chẳng qua là cũng không phải rất khó.
Diệp Mặc nhấp một ngụm trà, trầm ngâm một lúc, hắn cảm thấy chuyện khó khăn nhất là lựa chọn mục tiêu.
Tạm thời, hắn vẫn chưa nghĩ ra nên mua loại công ty nào.
Diệp Mặc suy nghĩ rất lâu rồi đóng giao diện hệ thống lại.
Hắn lại uống trà, chơi cờ, đăng nhập hệ thống bệnh viện Nhân Hoa để xem hồ sơ bệnh án, chuẩn đoán bệnh, một đêm trôi qua rất nhanh.
Mười giờ sáng, Diệp Mặc mang hai đứa bé đến biệt thự nhà họ Tô.
Mẹ Tô chơi với hai đứa bé một lúc rồi hỏi: “Con mua bệnh viện Nhân Hoa thật à?”
Thần sắc của bà hơi nghi ngờ.
Khi bà gọi điện thoại nói chuyện trời đất với con gái, thì con gái vô tình nhắc đến chuyện này, khi đó, bà đã cảm thấy hơi khó tin.
Bệnh viện Nhân Hoa này chính là một tập đoàn y tế rất lớn!
Làm gì có chuyện mua dễ như vậy chứ!
Tiểu Mặc có nhiều tiền như vậy sao?
Tuy rằng con gái bà nói, Tiểu Mặc kiếm được rất nhiều tiền từ đầu tư và tiền ảo, nhưng bà vẫn có chút không dám tin.
“Vâng!” Diệp Mặc mỉm cười: “Con mua rồi! Lúc trước con kiếm được không ít tiền, cộng thêm việc con khá hứng thú với ngành chữa trị này, cho nên đã mua tập đoàn Nhân Hoa!”
Sau khi Mẹ Tô nghe xong thì há hốc miệng, bà đã hơi líu lưỡi.
Cha Tô ở bên cạnh cũng hơi kinh ngạc và chấn động.
“Tốt lắm!” Mẹ Tô đã không còn nghi ngờ nữa, mà chỉ cười vui mừng.
Bà nhìn về phía đứa con rể này của mình thì trong lòng hơi xúc động.