Nghe con gái nói, ban đầu Tiểu Mặc không có tiền, nhưng bây giờ vừa làm live stream, vừa buôn bán trang phục quần áo, lại làm công ty lớn, mở khách sạn, cộng thêm một tập đoàn Nhân Hoa nữa, cũng không biết có bao nhiêu tài sản rồi.
Cho dù bà nhìn thấy mỗi một bước phát triển của Tiểu Mặc, nhưng đáy lòng của bà vẫn cảm thấy rất khó tin, cảm thấy người con rể này của mình quá lợi hại.
“Mấy ngày trước con về nhà, thì đã mua một nhà máy. . .”
Diệp Mặc lại kể chuyện về nhà cho Cha Tô và Mẹ Tô nghe.
Sau khi Mẹ Tô nghe xong thì cười nói: “Rất tốt!”
“Đúng là rất tốt!” Cha Tô ở một bên cũng lộ ra vài phần hâm mộ.
Thông gia thật có phúc, bây giờ đã trở thành một người ông chủ, quản lý rất nhiều người, thân phận cũng trở nên khác xưa rồi! Tiểu Mặc thật hiếu thuận!
Ông nhìn càng ngày càng thích người con rể này.
“Tiểu Mặc, chúng ta vào bếp trò chuyện đi, vừa làm đồ ăn vừa trò chuyện!” Cha Tô đứng dậy, nhiệt tình kéo Diệp Mặc đi về phía nhà bếp.
Ông đã chuẩn bị một đống nguyên liệu nấu ăn rồi.
Đến giờ cơm, Tô Trạch Phong trở về ăn chực.
Bình thường anh ta cũng không trở về nhà ăn cơm, nhưng người em rể này mà đến thì anh ta sẽ chạy về nhà ngay.
Tô Trạch Phong vừa ngồi xuống, mới ăn được mấy miếng thì đã nghe mẹ nói đến chuyện bệnh viện, anh ta lập tức ngây dại.
“Cái gì? Tiểu Mặc mua một bệnh viện á?”
“Không phải một bệnh viện, mà là một tập đoàn, mẹ cũng không biết có bao nhiêu nhà bệnh viện nữa.” Mẹ Tô lắc đầu.
Tô Trạch Phong trợn mắt há hốc miệng.
Nửa ngày sau, anh ta mới lấy lại tinh thần, sau đó liền cắm đầu vào ăn chứ không nói tiếng nào.
Nếu như là trước kia, thì khẳng định anh ta sẽ không bình tĩnh như vậy, nhưng bây giờ, anh ta cũng đã quen với việc người em rể này kinh khủng như thế nào rồi, cho nên anh ta cảm thấy không cần phải quá kinh ngạc.
Thời điểm này, tốt nhất là biểu hiện nhu thuận một chút, bằng không thì cha mẹ sẽ lại nói anh ta.
Cứ như là. . . anh không phải con ruột vậy.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc về nhà thiết kế vài bộ trang phục, rồi lại mở live stream.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc lên xe của hàng không Thần Tinh để đi đến sân bay.
Hắn cũng đã ở đây không ít ngày rồi, cũng nên trở về Đế Kinh.
Mười hai giờ hơn, Diệp Mặc về đến biệt thự Lệ Cung Uyển.
Hai người Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny đều đã đến công ty, nên không có ai ở nhà, Diệp Mặc mở cửa rồi ôm hai đứa bé vào, sau đó mới quay lại cầm hành lý.
Hắn đi vào nhà bếp xem một chút thì lại cười.
Nhà bếp hơi bừa bộn, hiển nhiên là hai cô gái đã thử nấu cơm, nhưng chắc hiệu quả không tốt lắm, Ngọc Tình chắc chắn không biết rồi, còn Dương Mạn Ny thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân, cùng lắm thì biết nấu mỳ tôm và sủi cảo đông lạnh thôi.
Diệp Mặc lại mở tủ lạnh ra xem, thì thấy nhân sủi cảo hắn làm đã hết sạch.
“Lần sau làm nhiều một chút vậy!”
Diệp Mặc mỉm cười, rồi bắt đầu thu dọn nhà bếp.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, Diệp Mặc đi lên nhà.
Phòng ngủ cũng hơi bừa bộn, chăn màn cũng không gấp, còn có một đống quần áo ở bên cạnh ghế sa lon.
Diệp Mặc đi đến bên cạnh giường, rồi bắt đầu gắp chăn lại, bỗng nhiên có một chiếc váy ngủ màu tím mỏng manh, mềm mại bằng tơ lụa rơi xuống.
Diệp Mặc cầm lên xem.
Dường như mùi thơm nhàn nhạt trên chiếc váy ngủ màu tím này không phải của Ngọc Tình.
“Là của Dương Mạn Ny!”
Diệp Mặc hơi giật mình.
Sống với nhau khá lâu rồi, nên tất nhiên Diệp Mặc cũng khá quen thuộc mùi hương trên cơ thể của Dương Mạn Ny.
Mùi hương trên người Ngọc Tình là một mùi thơm ngào ngạt trộn lẫn với mùi sữa nhàn nhạt, mà Dương Mạn Ny thì lại hơi khác biệt, Dương Mạn Ny không có mùi thơm ngào ngạt đó, nhưng lại có mùi hương càng thành thục và say lòng người.
Diệp Mặc hơi ngửi một chút, dường như có mùi vị dị dạng nào đó, hắn nhất thời nhếch miệng lên, rồi ném chiếc váy ngủ về phía ghế sa lon.
“Chắc là mấy hôm chưa giặt rồi!”
Diệp Mặc cũng biết mấy hôm nay Dương Mạn Ny và Ngọc Tình đều ngủ chung trên chiếc giường này.
Hắn gấp chăn xong thì đi về phía ghế sa lon, hắn nhận ra một ít quần áo của Ngọc Tình, nhưng đa số đều là của Dương Mạn Ny, trong đó còn có không ít đồ lót, kiểu dáng có chút gợi cảm và nóng bỏng.
Diệp Mặc đi vào nhà tắm, thì thấy trong sọt có không ít quần áo của Tô Ngọc Tình, hắn liền mang ra giặt hết.
Sau khi dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, Diệp Mặc lại chơi với hai đứa bé một lúc, sau đó mới bắt đầu live stream.
Hơn sáu giờ tối, một chiếc Minivan dừng lại ở trước cổng biệt thự.
Hai cô gái xinh đẹp mở cửa bước xuống.
Khi Tô Ngọc Tình nhìn thấu trong nhà có ánh đèn thì liền nhếch miệng cười rực rỡ, trong lòng nàng đã hơi kích động và mừng rỡ, nàng đã không nhịn được nên liền bước nhanh đi vào nhà.
Tô Ngọc Tình mở cửa vào nhà, rồi hô lên một tiếng đầy ngọt ngào về phía trong phòng.
“Em về rồi đây!”