Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 656 - Chương 656: Dương Mạn Ny: Chỉ Nghĩ Thôi Đã Thấy Xấu Hổ!

Chương 656: Dương Mạn Ny: Chỉ nghĩ thôi đã thấy xấu hổ! Chương 656: Dương Mạn Ny: Chỉ nghĩ thôi đã thấy xấu hổ!

Lúc này, Diệp Mặc ôm hai đứa bé đi ra nghênh đón.

“Em về rồi à!”

“Ừm!”

Tô Ngọc Tình gật đầu rồi nở nụ cười rực rỡ, nàng bước nhanh qua rồi ôm lấy Diệp Mặc và hai đứa bé.

“Để mẹ thơm thơm cái nào!”

Nàng hé miệng hôn lên gương mặt của hai đứa bé một cái, rồi lại hôn Diệp Mặc một cái.

Dương Mạn Ny đi vào nhà, trên tay cũng cầm theo hai cái túi to.

Trên mặt Dương Mạn Ny cũng hiện lên vẻ mừng rỡ.

Diệp Mặc về thì có cơm ăn rồi!

Sau đó, Dương Mạn Ny lẩm bẩm một tiếng “Nặng quá!”, rồi dùng sức nhét hai chiếc túi trong tay vào trong hộc tủ: “Bọn tôi vừa mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ở trong siêu thị!”

Dương Mạn Ny nói xong thì đi qua ôm hai đứa bé trong tay Diệp Mặc: “Để dì Dương ôm một lát nào!”

Cô ngồi trên ghế sa lon chơi với hai đứa bé một lúc thì bỗng nhiên nhớ đến thứ gì đó nên đứng dậy nói: “Ngọc Tình, chị đi lấy quần áo!”

Dương Mạn Ny đặt hai đứa bé xuống rồi chạy lên nhà.

Những ngày này cô đều ngủ trong phòng của Ngọc Tình, nên vẫn còn rất nhiều quần áo ở đó.

Dương Mạn Ny đi vào phòng ngủ chính thì ngây người một líc.

Một đống quần áo bừa bộn thì giờ đã gọn gàng, chỉnh tề rồi.

Dương Mạn Ny ngây người ở cửa tầm 10 giây, sau đó thì gương mặt của cô đã đỏ bừng lên, trong đôi mắt phượng vũ mị đã hiện lên vẻ thẹn thùng.

Sáng nay, khi hai cô đi ra khỏi nhà thì vẫn rất bừa bộn, cho nên nhất định là Diệp Mặc đã dọn dẹp.

Thế nhưng mà trong đó có rất nhiều quần áo lót của cô, trong đó có một ít đồ lót rất khiêu gợi khiến cho chính cô cũng thấy hơi xấu hổ, bây giờ đều bị anh ta nhìn thấy, còn chạm vào rồi, chỉ cần nghĩ thôi là đã thấy xấu hổ rồi.

“Váy ngủ cũng ở đây!”

Dương Mạn Ny cúi đầu nhìn đống quần áo được gấp gọn gàng, chiếc váy ngủ màu tím tối hôm qua cũng được gấp gọn gàng ở đây.

“Diệp Mắc này thật là!”

Dương Mạn Ny chu mỏ ra, cô cảm thấy hơi xấu hổ, cũng hơi buồn bực.

Diệp Mặc này cũng quá chăm chỉ và cần mẫn rồi!

Dương Mạn Ny cầm quần áo và xạc pin, cộng thêm một số mỹ phẩm dưỡng da rồi đi ra ngoài, đúng lúc này, dường như cô nghĩ đến cái gì, cho nên vội vàng đặt đồ trong tay xuống rồi chạy nhanh vào nhà tắm.

Khi thấy cái sọt quần áo bẩn đã trống rỗng thì cô lại ngây người ra.

Ngay sau đó, sắc mặt của Dương Mạn Ny đã đỏ thẫm như máu.

Nhất định là Diệp Mặc tưởng đó là quần áo của Ngọc Tình cho nên giặt luôn rồi.

Bình thường đều là Diệp Mặc giặt quần áo của Ngọc Tình và hai đứa bé, kể cả đồ lót cũng như vậy.

Dương Mạn Ny đi vào phòng giặt quần áo, cô mở tủ sấy quần áo ra xem thì quả nhiên nhìn thấy mấy miếng vải vóc mỏng manh của mình.

Dương Mạn Ny cầm mấy miếng vải trên tay, gương mặt thì đã đỏ bừng lên như sắp chảy ra nước vậy.

“Không sao, không sao!”

Rất nhanh, Dương Mạn Ny đã tỉnh táo lại, rồi vỗ vỗ lên bộ ngực phình lên vừa mình, sau đó tự an ủi: “Chắc là anh ta cũng không biết đâu, chỉ cần mình không nói, thì không ai xấu hổ cả!”

Dương Mạn Ny gật đầu, hít sâu một hơi, thần sắc khôi phục bình thường rồi mới đi ra ngoài.

Cô cầm quần áo rồi đi xuống nhà.

Ngọc Tình đang chơi với hai đứa bé ở phòng khách, còn Diệp Mặc kia thì đang nấu cơm, cho nên không ai chú ý đến cô.

Dương Mạn Ny thở phào một hơi, rồi bước nhanh về phòng của mình.

Lúc ăn cơm, thì cô vẫn hơi xấu hổ, nhưng khi thấy Diệp Mặc giống như không biết gì thì cô cũng yên lòng.

“Ông nội của tôi hồi phục không tệ lắm! Hai hôm nay tôi chưa qua đó nhưng cha tôi nói là ông hồi phục rất tốt, hai hôm nữa tôi sẽ đến bệnh viện thăm ông!”

Dương Mạn Ny nói chuyện rất tự nhiên.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc thu dọn xong thì đã tám giờ hơn, hắn lại live stream đến 11 giờ mới nghỉ.

Khi Diệp Mặc ra ngoài, thì hai cô gái vẫn đang ngồi trong phòng khách.

Hai cô gái đã tắm rửa và thay quần áo, trên người đều có một mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm.

Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì nghe thấy tiếng động, liền ngẩng đầu nhìn qua.

Tô Ngọc Tình hé miệng cười rồi nói một câu: “Anh xong việc rồi à!”

Dương Mạn Ny ở bên cạnh thì nghĩ đến thứ gì đó, nên gương mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường.

Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, hai chân cũng hơi khép lại.

Tư thế ngồi ban nãy của cô rất dễ bị lộ hàng.

Diệp Mặc cũng đã nhận ra, hắn cảm thấy hơi cổ quái.

Sau khi cẩn thận nghĩ lại, thì hắn đoán là do mình thu dọn đống quần áo kia!

Đây cũng không phải chuyện gì to tát, cho Diệp Mặc cũng không để ý lắm, hắn đi qua cười nói: “Hai người đang nói cái gì mà vui vẻ thế?”

Tô Ngọc Tình cười nói: “Là Trang Khả Lam!”

“Cô ta. . . làm sao?” Diệp Mặc hơi giật mình, hắn thấy hơi khẩn trương.

“Trang Khả Lam vừa mới tìm em, còn gửi một tin nhắn rất dài để xin lỗi em, còn nói là trước kia đã hiểu lầm em.” Tô Ngọc Tình nói.

Diệp Mặc sửng sốt một chút rồi cười nói: “A! Như vậy rất tốt mà!”

Bình Luận (0)
Comment