“Đúng là rất tốt! Em cũng thấy cô ấy rất chân thành, thế nhưng mà, em không hiểu tại sao bỗng nhiên cô ấy lại xin lỗi, trước kia em chưa thấy cô ấy như vậy bao giờ!” Tô Ngọc Tình hơi cau mày lại, nàng cảm thấy rất hoang mang.
Nhưng thần sắc của nàng vẫn rất vui vẻ và mừng rỡ.
Dương Mạn Ny ở bên cạnh cười nói: “Có lẽ do cô ta bỗng nhiên phát hiện mình đã sai, cho nên mới xin lỗi!”
Dương Mạn Ny cũng rất vui vẻ, kẻ thù ngày xưa bỗng nhiên ăn nói khép nép, còn cầu xin tha thứ, loại cảm giác này thật là thoải mái.
Diệp Mặc hỏi: “Vậy em trả lời thế nào?”
“Em à! Em rất độ lượng, nếu như cô ấy đã nói xin lỗi thì chắc chắn em sẽ tha thứ cho cô ấy!” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Nếu là chị thì chắc chắn sẽ không độ lượng như em, chị nhất định phải mắng cô ta một trận mới được, Ngọc Tình, em quá hiền lành rồi.” Dương Mạn Ny lẩm bẩm.
Tô Ngọc Tình kéo tay Dương Mạn Ny rồi dịu dàng nói: “Không cần thiết mà! Như vậy là được rồi!”
“Ừm!” Dương Mạn Ny đành phải gật đầu: “Được rồi, tôi đi ngủ đây, không quấy rầy hai người nữa! Bảo bối, ngủ ngon!”
Dương Mạn Ny nghiêng người hôn lên mặt của Tô Ngọc Tình một cái, rồi mới đứng lên đi về phòng.
“Các con ngủ rồi! Mình cũng lên nhà đi!”
Tô Ngọc Tình đứng dậy, nàng nở nụ cười rạng rỡ rồi vươn tay kéo Diệp Mặc chạy lên nhà.
Tám giờ sáng, Tẫn Nhã tỉnh dậy rất đúng giờ.
Cứ đến giờ này là nàng tự nhiên tỉnh lại.
Nàng duỗi lưng một cái, rồi cảm thấy hơi mệt nên cuộn mình lại.
Nàng đã bắt đầu bận rộn công việc chuẩn bị mở nhà hàng từ năm ngoái, bây giờ đã khai trương được 20 ngày, thì mỗi ngày cũng vô cùng bận nên không có thời gian nghỉ ngơi.
Một lúc sau, Tần Nhã mới ngồi dậy, rồi vén chăn rời giường.
“Thởi tiết đẹp thật!”
Tần Nhã đi đến bên cửa sổ rồi cười khẽ.
Thời tiết đẹp, tâm trạng của nàng cũng tốt hơn.
“Mặc quần áo thôi!”
Một chiếc quần short, cộng thêm một đôi tất chân, và thêm một chiếc áo khoác nhỏ màu đen là ok.
Vạt áo khoác dài đến đùi, có thể che khuất cái quần short, nhìn vừa đẹp lại vừa lộ ra đôi chân dài.
Tần Nhã trang điểm một chút, rồi cầm túi xách đi ra ngoài.
Khi Tần Nhã đến nhà hàng, thì nhà bếp đã bắt đầu bận rộn.
Tần Nhã đi vào kiểm tra chất lượng nguyên liệu nấu ăn một chút.
“Bà chủ!”
“Bà chủ, hôm nay đầu bếp Cao và đầu bếp Lưu đều chưa đến! Tôi đã nhắn tin cho bọn họ rồi mà bọn họ vẫn không trả lời!” Đầu bếp Hứa phụ trách mua sắm nguyên liệu do dự một chút rồi nói ra.
Tần Nhã nghe thấy thế thì hơi giật mình.
Sau đó, nàng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã chín rưỡi rồi, bình thường bọn họ phải đến từ sớm rồi chứ nhỉ.
“Có chuyện gì rồi à?” Tần Nhã hơi cau mày lại.
“Tôi cũng không biết!” Đầu bếp Hứa lắc đầu, rồi cười khổ.
“Để tôi gọi điện thoại hỏi xem sao!”
Tần Nhã lấy điện thoại di động ra gọi.
Hai người này, một người là bếp chính, còn một người là bếp trưởng, cả hai đều rất quan trọng.
Tần Nhã gửi tin nhắn Wechat trước, rồi chờ một lúc, khi thấy đối phương không trả lời thì nàng mới gọi điện thoại, nhưng đối phương lại không nghe máy.
Sau khi đặt điện thoại xuống thì nàng đã hiểu là có chuyện lạ rồi.
Nhà hàng Nhã Yến của nàng vừa khai trương đã oanh động không nhỏ, việc buôn bán rất tốt, danh tiếng cũng rất tăng vọt, có tư thế trở thành nhà hàng sô một của Đế Kinh, cho nên cũng dẫn đến rất nhiều người đỏ mắt.
Còn có rất nhiều nhà hàng, khách sạn muốn cướp người của nàng.
Tuy rằng nàng đã trả lương rất cao, nhưng mà, người khác có thể sẽ đập tiền để cướp người, chắc chắn có một số người không chịu được dụ hoặc, cho dù có hợp đồng cũng như vậy.
“Chậc chậc!”
Tần Nhã khẽ cắn môi đỏ một cái, rồi chậc lưỡi.
Lần này thì rắc rối rồi!
Một người là bếp trưởng quản lý toàn bộ nhà bếp.
Người bếp chính còn lại cũng rất quan trọng, hiện giờ nhà hàng rất nổi tiếng, mỗi ngày đều đầy chỗ, cho nên thiếu một bếp chính thì công việc của nhà bếp sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
“Bà chủ, hay là . . . bọn họ. . . đã đi rồi?” Đầu bếp Hứa nhỏ giọng nói: “Bây giờ. . . chúng ta phải làm sao?”
“Để tôi nghĩ một lát!”
Tần Nhã khoanh tay trước ngực rồi suy nghĩ một lúc.
“Đúng rồi! Tìm anh ta! Mượn vài người là được!”
Bỗng nhiên, đôi mắt đẹp của nàng sáng lên, lộ ra vẻ mừng rỡ.
Nàng nhớ đến chuyện Diệp tiên sinh cũng đã dạy các đầu bếp ở nhà hàng trong khách sạn Bảo Duyệt, cho nên trình độ hai bên cũng như nhau, mượn vài người qua bên này là được.
Tần Nhã hơi kích động, rồi lập tức gọi một cú điện thoại.
Trong biệt thự Lệ Cung Uyển, Diệp Mặc vừa tiễn hai cô gái lên xe, hắn quay vào thu dọn nhà bếp thì nhận được cú điện thoại này.
“Bị người ta đào đi rồi à? Là ai đào?”
Diệp Mặc thấy hơi kinh ngạc.
Hắn cũng nghe Lý Lệ Quyên nói, đợt trước cũng có người muốn đào đám người bếp trưởng Hoàng, nhưng không đào nổi, dù sao Diệp Mặc cũng cho đãi ngộ tốt, trả lương cao, lại ổn định, cộng thêm việc nhà hàng Duyệt Vân rất nổi tiếng, cho nên các nơi khác cũng khó đưa ra điều kiện tốt hơn.
Nhà hàng Nhã Yến cũng không tệ mà nhỉ, tại sao lại dễ dàng bị đào đi như vậy?