“Tần tiểu thư! Cô đừng kích động!”
Đinh Hồng Lượng vẫn cười tủm tỉm như cũ.
Đối phương càng kích động, thì chứng tỏ tâm lý càng gấp rút, cũng càng dễ đối phó.
Trái lại thì tên nhãi này không rên một tiếng nào, nhìn trông vẫn rất bình tĩnh.
Đinh Hồng Lượng lại nhìn về phía người thanh niên bên cạnh.
“Yên tâm, hai người ném bao nhiêu tiền, thì tôi sẽ trả lại cho hai người từng đó, còn có thể cho hai người thêm một chút lãi, như vậy thì không ai lỗ cả, hai người thấy sao!” Đinh Hồng Lượng đánh giá một chút rồi cười nói.
Diệp Mặc híp mắt nhìn ông ta, cười nói: “Ông chủ Đinh, ông coi tôi là kẻ ngu à? Tôi ném nhiều tiền như vậy vì chút lợi ích này à?”
Đinh Vân Thụy ở một bên cười mỉa nói: “Có thể cho anh một chút lợi tức đã là nể mặt anh lắm rồi, anh còn đòi hỏi gì nữa! Có tin tôi cho anh mất hết vốn liếng không?”
“Tôi cũng muốn xem thử, các người để cho tôi mất hết vốn liếng thế nào đây!”
Diệp Mặc liếc mắt nhìn Đinh Vân Thụy một cái, rồi cũng cười mỉa.
“Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi, quá non!” Đinh Hồng Lượng nhìn thấy cảnh này thì lại cười.
Ông ta cũng không bất ngờ lắm, người trẻ tuổi này có bản lĩnh, cho nên cũng rất kiêu ngạo, làm sao có thể chịu thua dễ dàng như vậy được.
Đinh Vân Thụy thì lại cười đắc ý. “Hôm nay chỉ thiếu hai đầu bếp thì các người còn có thể mở cửa, mấy ngày nữa các người không còn đầu bếp nào thì mở cửa kiểu gì đây, theo tôi thì tiền của anh chuẩn bị đổ xuống sông xuống biển rồi!”
“Đào đi đào đi! Các người đào một người, tôi lại bù một người, dù sao tôi cũng có rất nhiều đầu bếp!” Diệp Mặc nói với vẻ không quan tâm: “Còn về phần tiền, thì tôi cũng chẳng quan tâm, ít tiền này vứt đi thì vứt thôi, cũng chẳng có gì!”
Sau khi Đinh Hồng Lượng nghe xong thì bật cười, trong mắt ông ta hiện lên vẻ châm chọc và giễu cợt.
Người trẻ tuổi này biết khoác lác đấy!
Đây chính là 30 triệu đấy!
Có ai có thể không quan tâm sao!
Cho dù là ông ta có tài sản vài tỷ, mà bị mất trắng 30 triệu thì cũng đau lòng một đoạn thời gian, thế mà một người trẻ tuổi như vậy dám nói không quan tâm 30 triệu sao?
Chỉ là phô trương thanh thế mà thôi!
“Thật cmn khoác lác!”
Đinh Vân Thụy ở một bên cũng cười nhạo một tiếng, sau đó thì anh ta nhìn về phía Tần Nhã, trong mắt lộ ra vài phần nhiệt tình, “Tần tiểu thư, theo tôi thì cô nên đồng ý đi! Tập đoàn Đinh thị mua lại rồi sẽ giao cho cô quản lý, dù sao nhà hàng này cũng là tâm huyết của cô mà.”
Tần Nhã quát lạnh: “Anh cũng biết đây là tâm huyết của tôi à?”
Nàng trừng mắt nhìn về phía hai cha con họ Đinh, trong mắt tràn đầy xem thường và căm hận.
Hai cha con nhà này chỉ đỏ mắt khi nhìn thấy nhà hàng của nàng làm ăn phát đạt, nổi tiếng, rồi sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để bắt nàng bán nhà hàng, thế mà còn chẳng biết xấu hổ nói rằng cho nàng quản lý nhà hàng, chẳng phải là muốn nàng làm thuê cho hai cha con nhà họ sao!
Giọng nói của Đinh Vân Thụy cứng lại, sắc mặt anh ta cũng hơi đỏ lên.
Sau đó anh ta cúi đầu xuống, ánh mắt lấp lóe nhưng không dám nhìn thẳng vào Tần Nhã.
Đinh Hồng Lượng thấy thế thì hung hăng trừng mắt nhìn con trai mình một cái.
Đồ vô dụng!
Trong lòng ông ta mắng một câu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Tần tiểu thư, Diệp tiên sinh, dù sao tôi cũng đã nói xong rồi, hai người cứ suy nghĩ đi, khi nào nghĩ xong thì lại liên lạc với tôi nhé!” Đinh Hồng Lượng cười đứng dậy, vẫy tay một cái, thư ký bên cạnh liền lấy hai tấm danh thiếp ra rồi đặt lên bàn.
“Vậy. . . hẹn gặp lại!”
Đinh Hồng Lượng sửa sang lại quần áo, rồi mỉm cười, cất bước đi về phía cửa.
Đinh Vân Thụy lấy lại tinh thần, sau khi liếc mắt nhìn Tần Nhã một chút thì đuổi theo cha mình.
“Bọn họ không chống đỡ được bao lâu đâu, chẳng mấy chốc sẽ đổi ý thôi, chẳng mấy chốc nhà hàng này sẽ là của chúng ta. . .”
Sau khi đoàn người đi ra người, tiếng cười nói vẫn còn truyền vào trong nhà hàng, giọng điệu rất là phách lối.
“Khốn khiếp!” Tần Nhã nghe thấy thế thì tức giận vỗ bàn, rồi mắng một câu.
Nàng thật sự bị hai cha con nhà này làm cho buồn nôn.
“Tập đoàn Đinh thị, chủ tịch. . . Đinh Hồng Lượng!”
Sắc mặt của Diệp Mặc vẫn bình tĩnh như cũ, hắn liếc mắt nhìn tờ danh thiếp một chút rồi nở nụ cười.
Dường như Tập đoàn Đinh thị này cũng không tệ lắm!
“Tập đoàn Đinh thị cũng mở rất nhiều nhà hàng, hai năm trước đã lên sàn rồi, cũng coi như là một tập đoàn khá lớn.” Tần Nhã cau mày nói.
Trong mắt nàng hiện lên vẻ lo lắng.
Nàng rất vất vả mới mở được một nhà hàng có danh tiếng không tệ, nhưng không ngờ rắc rối tìm đến cửa nhanh như vậy, nhìn dáng vẻ của hai cha con nhà họ Đinh thì giống như sẽ không từ bỏ ý đồ, sẽ tiếp tục đào người, nếu như không đào được người thì có khi sẽ dùng thủ đoạn bỉ ổi khác.
“Không sao đâu, cô đừng lo lắng, cứ để cho bọn họ đào đi! Đầu bếp rất nhiều!”
Diệp Mặc cười khẽ một tiếng.