Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 661 - Chương 661: Mục Tiêu: Tập Đoàn Đinh Thị (2)

Chương 661: Mục tiêu: Tập đoàn Đinh thị (2) Chương 661: Mục tiêu: Tập đoàn Đinh thị (2)

Tần Nhã nhìn Diệp Mặc một cái rồi cười nói: “Tôi cũng không quá lo lắng!”

Uy hiếp của hai cha con nhà họ Đinh chỉ khiến nàng cảm thấy hơi phiền phức, chứ không đến mức hoảng hồn, lo lắng quá mức, dù sao cũng có anh ta ở đây mà, lấy thực lực của anh ta thì căn bản không cần sợ Tập đoàn Đinh thị.

Với lại, phía sau nàng còn có một cô công chúa nhỏ nữa cơ.

Thân phận của cô công chúa nhỏ cũng không hề tầm thường đâu.

Diệp Mặc nói: “Cô đi nói chuyện với mấy người đầu bếp đi, cứ nối là, nhà khác trả bao nhiêu, thì chúng ta sẽ ra giá gấp đôi!”

“Được!” Tần Nhã nghe xong thì bật cười.

Biện pháp này đúng là đơn giản thô bạo.

“Sắp 11 giờ rồi, tôi phải đi rồi, có chuyện gì thì nhắn Wechat nhé.” Diệp Mặc nhìn thoáng qua đồng hồ rồi mỉm cười đứng dậy.

“Anh không ở lại ăn một chút à?” Tần Nhã hơi giật mình.

“Không được, tôi còn có ít việc!” Diệp Mặc mỉm cười.

“Vậy cũng được!”

Tần Nhã bất đắc dĩ cười một tiếng, rồi đành đứng dậy tiễn Diệp Mặc đến cửa thang máy.

Diệp Mặc đi xuống, rồi chạy qua thị sát khách sạn Bảo Duyệt một chút, hắn nhân tiện ăn một chút gì đó luôn, rồi cho hai đứa bé ăn no.

Sau đó, Diệp Mặc lại đi tổng viện Nhân Hoa, châu báu Linh Tú, và Hoa Thiên An Phòng một chuyện.

Diệp Mặc trò chuyện với Ngô Diệu Long một lúc rồi bỗng nhiên nhớ đến vụ án mất trộm kia liền hỏi: “Vụ án kia vẫn chưa có tiến triển gì à?”

Ngô Diệu Long lắc đầu, nói với vẻ chần chờ: “Hình như là chưa. . . “

“Khó giải quyết thế cơ à!” Diệp Mặc hơi giật mình kinh ngạc.

“Vâng!” Ngô Diệu Long gật đầu: “Tôi cũng hy vọng vụ án này kết thúc nhanh một chút, rồi bắt được thủ phạm, bằng không thì lần sau sẽ trộm lên đầu chúng ta mất.”

“Chắc là không đâu!” Diệp Mặc mim cười.

Hoa Thiên An Phòng cũng có nghiệp vụ vận chuyển và bảo vệ trang sức, châu báu.

Ngô Diệu Long nhất thời cười nói: “Tôi cũng chỉ nói một chút thôi mà!”

Diệp Mặc ngồi xem tư liệu một lúc rồi mới rời đi.

Về đến nhà, hắn đi vào thư phòng, rồi bắt đầu tìm hiểu tin tức về Tập đoàn Đinh thị này.

“Vợ chồng họ Đinh chỉ có 30.84% cổ phần thôi à!”

Diệp Mặc trầm ngâm một lúc lâu thì đã có chủ ý.

Tiếp đó, mở app giao dịch ra, rồi bắt đầu thu mua đại lượng cổ phiếu của Tập đoàn Đinh thị.

Ban đầu hắn còn chưa nghĩ ra mục tiêu, bây giờ cha con họ Đinh đã đưa đến cửa, thì hắn cũng không bỏ lỡ làm gì, mặc kệ mất bao nhiêu tiền thì hắn cũng phải thu mua Tập đoàn Đinh thị này bằng được.

Một lúc sau, Diệp Mặc tắt máy tính đi, rồi mang hai đứa bé ra phòng khách ngồi chơi, sau đó lại dẫn hai đứa bé đi ra ngoài đi dạo.

Đến khi về đến nhà thì đã là năm giờ hơn.

Diệp Mặc đang định vào nhà bếp nấu cơm thì nhận được điện thoại của Ngọc Tình, nàng nói rằng nàng và Dương Mạn Ny sẽ vào bệnh viện thăm ông cụ, nên sẽ về muộn, Diệp Mặc liền mở live stream trước.

Đến tám giờ tối thì hai cô gái mới trở về.

Diệp Mặc tiến lên vài bước, nhận lấy chiếc túi trong tay Tô Ngọc Tình.

“Ông cụ sao rồi?”

Tô Ngọc Tình đổi giày xong thì duỗi tay ôm eo của Diệp Mặc, lại đem gò má của mình đặt lên bờ vài rộng lớn của Diệp Mặc.

Nàng nhẹ giọng nỉ non một tiếng: “Ông cụ rất tốt!”

Hình như nàng hơi mệt nên híp mắt lại.

“Vậy là tốt rồi!”

Diệp Mặc mỉm cười dịu dàng, hắn ôm lấy nàng rồi nhẹ nhàng vỗ về trên lưng nàng.

Thân thể người ngọc trong ngực rất mềm mại và ấm áp, trên người nàng còn có một mùi thơm ngào ngạt và mê người.

Dương Mạn Ny cũng đi vào theo sau, cô cởi áo khoác và thay giàu xong thì lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ông nội tôi không sao, chỉ là thèm ăn, sau đó ăn đến đau bụng.”

Lúc chiều, cô nhận điện thoại của cha mẹ, nói rằng cơ thể của ông nội không thoải mái, cô còn tưởng rằng có chuyện gì lớn lắm, cho nên cô với Ngọc Tình vội vàng chạy đến bệnh viện, kết quả kiểm tra là ông cụ ăn nhiều quá nên bị đau bụng.

Diệp Mặc nghe thấy thì bật cười.

Ông nội của Dương Mạn Ny bị ung thư kết tràng, cho nên hậu phẫu thuật phải chú ý ẩm thực, ăn bậy bạ thì nhất định sẽ đau bụng.

Dương Mạn Ny đi vào nhà bếp lấy một chai nước lạnh, tức giận nói: “Là do bác cả của tôi, trước kia bác ấy không quan tâm đến ông nội, bây giờ lại rất hiểu thuận, ông muốn ăn cái gì thì bác ấy sẽ mua cái đó, nhưng đây chẳng phải là hại ông nội sao!”

“Theo tôi, là do bọn họ sợ ông nội đem căn nhà kia cho tôi, ai mà thèm chứ!”

Dương Mạn Ny lẩm bẩm một câu, rồi đi vào phòng khách ngồi, cô vặn chai nước ra rồi uống vài ngụm.

“A! Đúng rồi, Diệp Mặc, cha mẹ tôi nói rằng, mấy ngày nữa mời anh và Ngọc Tình qua nhà ăn cơm, anh có muốn đi không?” Dương Mạn Ny nhớ đến chuyện này nên hỏi một câu.

“Cũng được!” Diệp Mặc gật đầu.

“Tôi nói với cha mẹ tôi rằng anh nấu ăn rất ngon, nhưng bọn họ lại không tin! Đến khi đó anh phải thể hiện cho bọn họ xem mới được! À, còn nữa, thời gian gần đây tôi đã tiếp xúc với một ít hạng mục điện ảnh và truyền hình, tôi muốn chọn cho Ngọc Tình một nhân vật khách mời ấn tượng.” Dương Mạn Ny lại nói.

“Phim điện ảnh gì?” Diệp Mặc hơi giật mình.

“Một bộ phim điện ảnh hợp tác với nước ngoài! Nhưng vẫn đang bàn bạc chứ chưa quyết định!” Dương Mạn Ny nói: “Anh yên tâm đi, chỉ là nhân vật khách mời thôi, tôi cũng sẽ không để cho bảo bối Ngọc Tình của tôi bị bắt nạt đâu.”

“A!” Diệp Mặc lên tiếng.

Lúc này, người ngọc trong ngực mới mở mắt ra, nhìn nàng đã đỡ hơn một chút.

Bình Luận (0)
Comment