Diệp Mặc bóp nhẹ đôi tay ngọc của nàng rồi diu dàng nói: “Em có đói không! Anh đi làm cơm nhé!”
“Ừm!” Tô Ngọc Tình nhếch miệng cười rạng rỡ, rồi gật đầu.
“Vậy em đi xem các con!”
Nàng nhón chân lên, hôn lên mặt Diệp Mặc một cái, rồi mỉm cười quay người đi vào phòng khách, ngồi chơi với hai đứa bé với Dương Mạn Ny.
Diệp Mặc đi vào nhà bếp làm nóng mấy món ăn.
Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp xong thì đã hơn 10 giờ, Diệp Mặc thấy Tô Ngọc Tình hơi mệt mỏi thì bảo nàng đi ngủ trước, còn hắn thì tắm rửa và dỗ hai đứa bé ngủ.
Khi Diệp Mặc đi vào phòng thì người ngọc trên giường đã ngủ.
“Ngủ ngon!”
Diệp Mặc đi đến bên giường, hắn nghiêng người, rồi nhẹ nhàng hôn lên gò má của nàng, sau đó mới quay người đi ra ngoài.
Diệp Mặc đóng cửa lại, rồi đi xuống nhà, đúng lúc nhìn thấy Dương Mạn Ny đi từ phòng ra.
Dương Mạn Ny vừa tắm rửa thay quần áo xong, chiếc váy ngủ màu tím bằng tơ lụa này khá quen mắt.
Chiếc váy ngủ mỏng manh không che được dáng người uyển chuyển và thành thục của cô.
Một đôi chân trắng nón, thon dài thẳng tắp cực kỳ hấp dẫn.
Dương Mạn Ny nhìn thấy Diệp Mặc đi xuống thì hỏi: “Ngọc Tình ngủ rồi à?”
“Ừm!” Diệp Mặc gật đầu.
“Vậy anh không ngủ à?”
Dương Mạn Ny đi vào phòng khách, tìm ở trên ghế sô pha một chút thì mới thấy xạc pin, cô liền cúi xuống nhặt lên.
Dương Mạn Ny đưa lưng về bên này, khi cô cúi người xuống, đường cong ở phía sau mông lập tức trở nên tròn trịa và sung mãn, cặp đùi đẹp nở nang và trắng như tuyết hơi khép lại, nhìn trông cực kỳ hấp dẫn.
Diệp Mặc vội vàng dời ánh mắt qua chỗ khác.
Hắn cười nói: “Tôi chưa ngủ, vẫn sớm mà!”
Dương Mạn Ny cầm xạc pin rồi xoay người lẩm bẩm một câu: “Giờ này mà vẫn sớm à!”
11 rưỡi là rất muộn rồi!
Chẳng qua là, cô nghĩ đến chuyện Diệp Mặc lúc nào cũng có tinh lực tràn đầy, rất cần mẫn chăm chỉ, giống như vĩnh viễn không biết mệt mỏi, thì cô lại bất đắc dĩ mà bĩu môi một cái.
Đối với tên quái vật này mà nói, thì hoàn toàn chính xác là rất sớm.
Sau đó, Dương Mạn Ny bỗng nhiên ý thức được gì đó, cô cúi đầu nhìn một chút, rồi cơ thể hơi run lên, gương mặt trắng nõn của cô cũng đã đỏ bừng lên, trong đôi mắt vũ mị đã thấm ra một mảnh xấu hổ và thẹn thùng.
“Tôi. . . đi ngủ đây!”
Dương Mạn Ny cúi đầu, bước nhanh về phía phòng của mình, rồi vội vàng đóng cửa lại.
Diệp Mặc hơi giật mình, hắn cảm thấy hơi cổ quái.
Nhưng Diệp Mặc cũng không để ý lắm. hắn đi vào phòng làm việc, tiếp tục live stream.
Diệp Mặc live stream đến 2 giờ sáng thì kết thúc, hắn cũng không dám live stream muộn nữa.
Tiếp đó, Diệp Mặc liền thiết kế một ít quần áo, và trang phục, nhân tiện luyện tập kỹ năng Vẽ luôn, sau đó thì chơi cờ, tiền ảo, một đêm trôi qua rất nhanh.
Diệp Mặc thiếp đi 1 2 tiếng, khi tỉnh dậy thì tinh thần đã rất phấn chấn.
Hắn đi ra ngoài vận động một chút, sau đó trở về làm bữa sáng.
……
Tám giờ hơn, trong một khách sạn cao cấp ở Đế Kinh.
Đinh Hồng Lượng cũng tỉnh dậy.
Ông ta tắm rửa xong thì đi ra mặc quần áo vào.
Trên giường là một cô gái khoảng 27 28 tuổi, dung mạo của cô gái này hơi diễm lệ và vũ mị, cô ta ngáp một cái rồi hỏi: “Giờ này đã đi rồi à?”
Đường cong của cô gái này cũng rất uyển chuyển và gợi cảm.
Đinh Hồng Lượng đứng ở trước gương, ông ta mặc áo sơ mi xong thì quay người cười nói: “Công ty có việc!”
Ánh mắt của ông ta quét qua quét lại trên cơ thể nóng bỏng và uyển chuyển của cô gái, rồi ông ta nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt phun ra vài phần nóng rực.
Tiểu yêu tinh này muốn chết thật à!
Tiếp đó, Đinh Hồng Lượng lại lắc đầu cười khổ.
Ông ta đã hơn 50 tuổi rồi, cũng không trẻ trung gì nữa, đàn ông ở tuổi này cũng đã có chút lực bất tòng tâm, mà mấy năm này ông ta cũng rất vất vả, nên cơ thể vẫn không được tốt lắm, cho nên không chịu nổi giày vò như vậy.
Tối hôm qua đã phải cố gắng lắm rồi, bây giờ thì đúng là có tâm nhưng không có sức.
“Ừm ~~~!” Cô gái hé miệng hừ một tiếng dài.
Đinh Hồng Lượng đi qua, cười nói: “Bảo bối, em sao thế!”
“Em không muốn anh đi mà!” Cô gái bổ nhào vào ngực Đinh Hồng Lượng, rồi làm bắt đầu làm nũng.
“Anh cũng không nỡ, nhưng mà, vẫn phải làm việc chứ!”
Đinh Hồng Lượng dụ dỗ rất thành thạo.
Đối với ông ta mà nói, thì chuyện dỗ dành phụ nữ quá đơn giản, chỉ cần nói ngon ngọt vài câu, rồi lại tặng vài món quà đắt đỏ là ngon lành ngay.
Cô gái gắt giọng nói: “Thế. . . anh mau nói. . . yêu em đi!”
Đinh Hồng Lượng lại cười nói: “Được được được! Yêu em, yêu em!”
Sau khi chuẩn bị xong, Đinh Hồng Lượng đi ra khỏi phòng, ý cười trên mặt ông ta đã biến mất không còn sót lại chút nào.
Đối với một người đàn ông có địa vị và có tuổi như ông ta, thì làm gì có tình yêu, chẳng qua là tiêu ít tiền để nuôi chim hoàng yến mà thôi, mà ông ta cũng không chỉ nuôi một con chim.
Đinh Hồng Lượng đi xuống dưới, tài xế đã chờ ở dưới từ trước rồi.
“Chủ tịch Đinh!”
“Đi thôi!”
Ông ta trực tiếp lên xe, tiến đến công ty.