Chiếc xe dừng lại trước cửa chính của công ty.
Đinh Hồng Lượng vừa xuống xe, thì những người xung quanh đều cung kinh hô lên một tiếng: “Chủ tịch Đinh!”
Đinh Hồng Lượng sửa lại cà vạt, rồi cất bước đi vào trong.
Ông ta còn không thèm liếc mắt nhìn đám người xung quanh.
Đinh Hồng Lượng vừa đi lên, thì thư ký đã ra nghênh đón, rồi đưa cho ông ta một cái Ipad.
“Chủ tịch Đinh, đây là lịch trình ngày hôm nay, ngài xem qua một chút!”
Đinh Hồng Lượng nhìn thoáng qua rồi gật đầu.
Oogn ta đi vào văn phòng, ngồi xuống, nhấp một hớp nước của thư ký đưa cho, rồi hỏi: “Chuyện kia. . . thế nào rồi?”
Thư ký hơi giật mình, sau đó thì kịp phản ứng.
Chắc chủ tịch Đinh hỏi chuyện của nhà hàng Nhã Yến.
Thư ký cau mày, lộ ra vài phần chần chờ: “Chủ tịch Đinh, tạm thời vẫn chưa cho tiến triển, chúng ta vẫn đang đàm phán.”
“Không thuyết phục được người nào à?”
Đinh Hồng Lượng hơi giật mình, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống: “Tôi đã bảo cậu nện tiền rồi cơ mà? Nện nhiều vào, nện đến khi nào được thì thôi!”
Đinh Hồng Lượng đã hơi không vui.
Trước đó, ông ta đã phái người tiếp xúc với đám đầu bếp của nhà hàng Nhã Yến, mục tiêu của ông ta là tất cả bếp chính, bếp trưởng, kể cả quản lý nhà bếp luôn, nhưng sau mấy buổi nói chuyện mà chỉ thuyết phục được hai người.
Hôm qua, ông ta đã ra lệnh để cấp dưới nện nhiều tiền hơn, cố gắng đào tất cả bếp chính còn lại qua, rồi dùng chuyện này để bức bách Tần Nhã bán nhà hàng.
Nhưng sao một ngày trôi qua rồi mà vẫn không có tiến triên nào?
“Chủ tịch Đinh, có thể là bọn họ cũng nện tiền rồi! Bọn họ cũng không thể nào trơ mắt nhìn chúng ta đào hết đầu bếp đi.” Thư ký cười khổ.
“Điều này cũng đúng!”
Đinh Hồng Lượng ngả người ra sau, bắt chéo chân lên.
Vị Tần tiểu thư kia không có tiền, nhưng thằng nhãi họ Diệp có tiền, cậu ta ném 30 triệu để đầu tư mở nhà hàng, thì khẳng định trong tay con không ít tiền, cộng thêm việc cậu ta trẻ tuổi nôn nóng, nên sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy.
“Hừ!”
Đinh Hồng Lượng suy nghĩ một lát rồi lại cười mỉa thành tiếng.
Chỉ bằng tên nhãi này mà cũng đòi đấu với ông ta sao?
Gọi cha tên nhãi này đến thì may ra còn được!
“Cứ tiếp tục đi, tăng thêm ít tiền cũng được, nếu đối phương vẫn không đồng ý thì cậu báo giá gấp đôi, gấp ba cho tôi, để tôi xem thằng nhãi kia có thể đấu với tôi hay không.” Đinh Hồng Lượng cười nói, trong mắt ông ta hiện lên một vệt giễu cợt.
Ông ta tăng giá càng cao, thì thằng nhãi kia phải bỏ ra càng nhiều tiền để ổn định những người đầu bếp kia, vậy thì dù cho ông ta không đào được người, cũng có thể làm cho thằng nhãi kia khó chịu, trả một cái giá đắt.
“Muốn đấu với tôi à, cậu còn non lắm!”
Đinh Hồng Lượng hừ một tiếng, thần sắc càng khinh thường hơn.
Đinh Hồng Lượng lại xem tài liệu và báo cáo một chút, khi đến gần 10 giờ thì ông ta mới đứng dậy.
“Được rồi, đến giờ rồi, chúng ta đi họp thôi!”
10 giờ, Đinh Hồng Lượng muốn triệu tập tất cả quản lý cao tầng để triển khai cuộc họp.
Đúng lúc này, có người gõ cửa, rồi vội vàng đi vào.
“Chủ tịch Đinh, có người giơ bảng!”
Đinh Hồng Lượng nhất thời giật mình.
Có người giơ bảng, nói cách khác là, có người thu mua ít nhất 5% cổ phần của tập đoàn.
Đinh Hồng Lượng vội vàng hỏi: “Là cơ cấu nào?” Sắc mặt ông ta đã hơi nghiêm túc.
5% cổ phần!
Đây cũng không phải là số lượng nhỏ!
“Không phải cơ cấu!” Người kia lập tức lắc đầu.
“Cá nhân sao? Là ai?”
Đinh Hồng Lượng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Ai sẽ tự nhiên thu mua 5% cổ phần của tập đoàn? Dạo gần đây giá cổ phiếu tập đoàn ông ta rất ổn định, cho nên mua nhiều như vậy cũng không kiếm được tiền!
Người kia trả lời: “Là. . . là một vị tiên sinh họ Diệp!”
“Họ Diệp?”
Sắc mặt Đinh Hồng Lượng nhất thời cứng đờ, tràn đầy kinh ngạc.
Họ Diệp?
Lại là tên nhãi kia sao?
Thế nhưng mà, điều này không thể nào!
Với giá cổ phiếu hiện giờ, thì 5% tương đương với 300 triệu tiền mặt!
Thằng nhãi kia có nhiều tiền như vậy sao!
Hơn nữa, thằng nhãi kia tốn nhiều tiền như vậy để mua cổ phiếu cũng có tác dụng gì đâu, trái lại còn giúp cổ phiếu tập đoàn ông ta tăng giá, để cho tài sản của ông ta dâng lên, cho nên đối với ông ta mà nói thì đây là chuyện tốt.
Nếu đúng là như vậy, thì thằng nhãi kia thật là một tên ngu xuẩn!
Người kia lại nói: “Diệp tiên sinh này tên là Diệp Mặc, còn chưa tra ra lai lịch của người này!”
Đinh Hồng Lượng trầm tư một lát, rồi ngẩng đầu lên nói: “Diệp Mặc? Cậu đi gọi điện thoại, hỏi thăm một chút xem có phải là một người trẻ tuổi hay không.”
“Vâng!” Người kia lên tiếng rồi quay người đi ra ngoài.
Một lát sau, người kia trở về, sắc mặt hơi cổ quái: “Chủ tịch Đinh, đúng là một người trẻ tuổi, có lẽ chỉ hơn 20 tuổi thôi!”
“Đúng là thằng nhãi kia thật à! Đúng là một thằng ngu!”
Đinh Hồng Lượng nhíu mày lại, ông ta cảm thấy hơi hoang mang.
Ông ta thật sự không hiểu hành động của tên nhãi này có mục đích gì!
“Chủ tịch Đinh, anh ta. . . anh ta lại giơ bảng, vừa mới mở phiên thì anh ta đã mua vào 6% rồi!” Người kia lại nhỏ giọng nói.
“Cái. . . cái gì?”
Đinh Hồng Lượng nghe thấy thế thì giật mình ngồi bật dậy.
Giơ bảng hai lần liên tiếp, mà vẫn còn đang tiếp tục mua, thằng nhãi này. . .đang muốn làm cái gì đây?
Chẳng lẽ. . . cậu ta định thu mua tập đoàn Đinh thị sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì ông ta đã cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Thằng nhãi kia có thực lực này sao?
Tuy rằng tập đoàn Đinh thị của ông ta không phải là một tập đoàn đỉnh cấp, nhưng cũng phải có giá 5 6 tỷ, thằng nhãi kia có thể nuốt hết sao?