“Chủ tịch. . . tập đoàn Phác Ngọc?”
Sau khi xem xong thì toàn thân Chu Kiến Quang chấn động, ông ta còn kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Tất nhiên quy mô phải không nhỏ thì mới được gọi là tập đoàn rồi!
Người trẻ tuổi này, lợi hại đến vậy sao?
Chu Kiến Quang nắm chặt tấm danh thiếp, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua, trong mắt ông ta cũng tràn đầy chấn động.
“Phác Ngọc? Tôi biết tập đoàn này, trang phục và quần áo của bọn họ rất nổi tiếng, còn có mười mấy nhà máy, công xưởng, quy mô rất lớn, đã được đánh giá lên đến vài tỷ rồi!” Có người ở bên cạnh cũng kêu lên thất thanh.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở trên bàn đều vô cùng kinh hãi và hoảng sợ.
“Vài. . .vài tỷ á?”
Mợ hai ở bên một đã bị con số này làm cho mờ mịt, đầu óc của bà đã trống rỗng.
Bà cũng đã nghe con dâu nói, thời gian gần đây đứa cháu ngoại này làm trang phục, kinh doanh còn khá tốt, nhưng mà không ngờ lại tốt đến mức độ có quy mô vài tỷ, điều này có thể sao? Tiểu Mặc mới làm được bao lâu chứ?
Mợ hai ngơ ngác đứng tại chỗ, đáy lòng bà cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Ừng ực!
Chu Kiến Quang ngây người nửa ngày mới lấy lại được tinh thần.
Ông ta chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, rồi lại cảm thấy hơi khẩn trương, bàn tay nắm tấm danh thiếp của ông ta đã hơi run rẩy.
Ông ta cũng đã bị rung động vì con số này!
Ông ta mới có bao nhiêu tiền chứ!
Chu Kiến Quang phấn đấu cả một đời mà cũng chỉ có vài trăm triệu thôi, đương nhiên là vô cùng ghê gớm so với người bình thường, nhưng mà thằng nhóc quái vật này mới bao nhiêu tuổi mà đã phát triển đến quy mô vài tỷ rồi!
Loại người này, hoàn toàn là yêu nghiệt, quái vật!
Không chỉ cần thực lực mạnh, mà còn cần vận may thì mới có thể làm ra thành tựu to lớn như vậy!
Lý Hân Vũ và Hoàng Triết Hạo ở một bên cũng kinh ngạc đến ngây người.
Hai tháng nay bọn họ bận chuyện mở công ty, cho nên không chú ý đến tập đoàn Phác Ngọc, không ngờ anh họ đã làm đến trình độ này rồi sao?
Trong lúc nhất thời, bọn họ đều có chút rung động và khó tin.
“Đúng là không tệ lắm!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi hắn lại lấy ra một tấm danh thiếp, “Còn cái này nữa!”
Diệp Mặc nói xong thì đứng dậy, đưa tấm danh thiếp qua.
Lần này, Chu Kiến Quang vội vàng, hoảng hốt đứng lên, rồi cung kính đưa hai tay ra nhận tấm danh thiếp này.
“Chủ tịch. . . tập đoàn. . . y tế Nhân. . .Nhân Hoa?”
Sau khi xem xong thì hai mắt Chu Kiến Quang trợn tròn vo, tâm thần ông ta đã kinh hãi đến cực điểm!
Lại là chủ tịch của một tập đoàn nữa!
“Nhân Hoa? Tôi biết, đó là một tập đoàn y tế tư nhân hàng đầu cả nước!”
“Nhân Hoa cũng là của cậu ta á?”
Bốn phía lại vang lên những tiếng hô kinh ngạc, thần sắc của tất cả mọi người đã nghệt cả ra.
Hai vợ chồng cậu hai thì hoàn toàn sợ đến ngây người.
Tốt xấu gì thì bọn họ cũng đã nghe nói qua về tập đoàn trang phục kia, thế nhưng mà tập đoàn y tế này lại ở đâu ra?
Lý Hân Vũ đã trợn tròn mắt, trong lòng cô cũng tràn đầy rung động.
Đến cùng thì người anh họ này của Triết Hạo có bao nhiêu tài sản?
“Còn cả hai tấm này nữa!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi lại đưa hai tấm danh thiếp qua.
“Khách sạn Độ Giả Duyệt Vân Trang. . .tập đoàn ẩm thực Đinh thị. . .”
Chu Kiến Quang xem xong thì triệt để ngẩn ngơ.
Ông ta ngã ngồi xuống ghế, hai mắt nhìn hai tấm danh thiếp trên tay đã trở nên thất thần.
Ba tập đoàn, một khách sạn, cộng thêm một nhà máy, tất cả phải là bao nhiêu tiền chứ?
Ít nhất cũng phải hơn 10 tỷ!
Người trẻ tuổi trước mặt này đã là đại gia cấp bậc 10 tỷ rồi sao?
Chu Kiến Quang lại ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt kia, loại cảm giác hoảng hốt trong lòng ông ta lại mạnh mẽ hơn, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Trên bàn rượu đã hoàn toàn tĩnh lặng.
Biểu cảm của tất cả mọi người đều trả nên ngây dại như Chu Kiến Quang.
Hai vợ chồng cậu hai và hai người Hoàng Triết Hạo ở một bên cũng giống như vậy.
Một lát sau, cơ thể của mợ hai run lên, sắc mặt của bà đã tái nhợt không còn chút máu nào.
Giờ phút này, bà có một loại cảm giác như sắp ngấp đi.
Thế mà đứa cháu ngoại này không chỉ có vài tỷ, mà đã có hơn 10 tỷ rồi á?
Đại gia cấp bậc này, thì dù là thành phố phồn hoa như Thiên Hải cũng không có bao nhiêu, chỉ có mười mấy người công khai, bọn họ cũng coi như là đại gia đỉnh cấp ở trong ước rồi!
Thông gia nhà mình cũng chỉ có mấy trăm triệu mà thôi, còn kém rất nhiều so với đứa cháu ngoại này!
Có lẽ. . .tài sản của tất cả ông chủ lớn trên bàn này cộng lại cũng không bằng một mình đứa cháu ngoại này.
Trong lúc nhất thời, bà lại không thể nào tiếp nhận sự thật vô cùng kinh người và rung động này!
Làm thế nào thì bà cũng không thể nào tin nổi chuyện này.
Lần ở Thiên Hải chỉ cách đây ba tháng, thế mà chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đứa cháu ngoại này đã biến vài tỷ thành hơn 10 tỷ, chuyện này thật sự là không thể tin nổi!
Tuy rằng vị Tô Thiên Hậu kia cũng có tiền, có tiếng, nhưng cũng không lợi hại đến trình độ này, hiển nhiên là nó dựa vào bản lĩnh và vận may của mình để kiếm số tiền này!