Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 676 - Chương 676: Cậu Hai Khiếp Sợ!

Chương 676: Cậu Hai khiếp sợ! Chương 676: Cậu Hai khiếp sợ!

Đám người ở bốn phía nghe thấy thế thì đều hơi giật mình, trong mắt họ đều lóe lên vẻ kinh ngạc.

Xem ra người trẻ tuổi này cũng có chút gì và này nọ đấy, chẳng trách cậu ta lại tự đại và cuồng vộng như vậy, chẳng qua là, bọn họ hoàn toàn chưa nghe qua tên nhà máy này, cho nên chắc là xưởng nhỏ mà thôi!

Cậu hai ở một bên buồn bực hỏi: “Nhà máy máy móc? Tiểu Mặc, cháu làm nhà máy từ bao giờ thế?”

Ông ta vẫn chưa nghe thấy đứa cháu ngoại này làm nhà máy máy móc bao giờ, mà chỉ nghe Hân Vũ nói là mở nhà máy trang phục thôi!

Diệp Mặc cười nói: “A! Cháu vừa mua, mấy hôm trước cháu về nhà một chuyến, thế là nhân tiện mua nhà máy luôn, cũng chỉ tầm 100 triệu thôi!”

Diệp Mặc vừa dứt lời thì tất cả mọi người ở trên bàn đều lộ vẻ giật mình kinh ngạc.

Nhất là Chu Kiến Quang thì hai mắt mở to ra vài phần, tâm thần ông ta cũng đã hơi rung động.

Ban đầu ông ta còn cảm thấy đây là một xưởng nhà, nhưng một nhà máy có giá 100 triệu thì không phải là xưởng nhỏ gì cả, mà là một nhà máy tương đối lớn rồi, nếu như đánh giá nhà máy của ông ta, thì tối đa cũng chỉ có 200 triệu thôi.

Điều quan trọng nhất là, người này nói mua lại, người có thể bỏ ra 100 triệu tiền mắt để mua ngay một công xưởng, thì chứng tỏ người này phải có nhiều tiền hơn.

Chu Kiến Quang hơi cau mày lại, ánh mắt ông ta nhìn qua đã không còn khinh thị như lúc trước.

Chỉ sợ gia thế của người này không tầm thường đâu! Hoàn toàn không thua kém gì đám người bọn họ đâu!

Chỉ là, ông ta vẫn cảm thấy không vui.

Coi như người này có chút gia thế thì cũng không nên tự đại và ngông cuồng như vậy, khi nhìn thấy đám cha chú như bọn họ thì cũng nên lễ phép, khách khí một chút mới đúng, nhìn Hân Vũ mà xem!

Đúng lúc này, Chu Kiến Quang lại nghe thấy thằng nhóc kia mở miệng.

“À đúng! Cháu mua nhà máy cha cháu làm ngày xưa, rồi để cho ông ấy quản lý luôn!”

Chu Kiến Quang nghe xong thì hơi giật mình, ông ta rất mờ mịt.

Trong lúc nhất thời, ông ta nghĩ mãi mà không hiểu.

Trong nhà cậu ra rất giàu có cơ mà, tại sao cha cậu ta phải làm công nhân ở trong xưởng?

“Thật á?”

Sau khi Cậu hai nghe xong thì hô lên một tiếng kinh ngạc, tiếp đó thì lại ngẩn người rất lâu.

Bây giờ anh rể đã làm ông chủ lớn rồi á? Lại còn là ông chủ của công xưởng ngày xưa mình đã làm việc nhiều năm ư?

Vậy bây giờ. . . anh ấy đã phong quang đến mức nào chứ!

Cậu hai lại nhớ đến chuyện ngày xưa, khi người anh rể này con bình thường và vô dụng, thì bị mình ghét bỏ và khinh thường, nhưng bây giờ lại dựa vào đứa con trai lợi hại này nên đã trở thành một ông chủ lớn, vượt xa mình rất nhiều, cậu hai nghĩ đến đây thì lại hơi hoảng hốt.

Rồi lại cực kỳ hâm mộ, ghen tỵ, và còn có chút hổ thẹn. . .

Các loại tâm trạng liên tục ập đến, khiến cho nội tâm cậu hai vô cùng phức tạp.

Mợ hai thì há hốc miệng, ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng bà tràn đầy hoảng hốt.

Khi bà nghe thấy đứa cháu ngoại này mua nhà máy thì bà chỉ hơi giật mình mà thôi, dù sao hiện giờ đứa cháu ngoại này cũng rất có tiền, nghe nói còn mua một khách sạn ở thành phố H nữa, nên bây giờ mua thêm một nhà máy cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng mà sau đó, khi bà nghe thấy đó chính là nhà máy mà cha của Tiểu Mặc đã làm việc nhiều năm, rồi còn để cho ông ta quản lý thì bà mới chấn động không thôi.

Sau đó, trong lòng bà lại dâng lên một trận ghen tỵ mãnh liệt.

Lần trước ở Thiên Hải, vợ chồng anh chị chồng đã rất phong quang, đến cả vị ông chủ Triệu kia cũng đích thân đến mời, nhà thông gia cũng phải khách khí, khiến cho bà rất ghen tỵ.

Hiện giờ, lại còn mua nhà máy ngày xưa làm việc, rồi lại làm ông chủ lớn, dưới tay có bao nhiêu là thủ hạ, thân phận và địa vị lập tức trở nên không tầm thường, căn bản là lợi hại hơn nhà bà nhiều.

Hoàng Triết Hạo ở một bên cũng giật mình, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, rồi lại cười nói: “Vậy thì tốt quá rồi!”

Lý Hân Vũ ở bên cạnh cũng mỉm cười, thần sắc cô hơi bình thản.

Cô cảm thấy, với tài sản của người anh họ này thì chuyện này quá bình thường.

Lúc này, rốt cuộc Chu Kiến Quang cũng đã hiểu ra, hai mắt ông ta lập tức trợn lên, tràn đầy vẻ kinh ngạc và chấn động.

Hóa ra thằng nhóc này tự mình kiếm được 100 triệu!

Chứ không phải dựa vào gia thế!

Còn trẻ tuổi mà đã kiếm được nhiều tiền như vậy, người này. . . cực kỳ có năng lực!

Chu Kiến Quang lại nghĩ đến mình ở tuổi này thì vẫn còn một nghèo hai trắng, mà người này thì đã kiếm được 100 triệu rồi!

Ghê gớm!

Trong lòng ông ta cảm thán một tiếng, trong mắt lại không còn chút khinh thường nào.

Đám người còn lại cũng cau mày suy nghĩ một lát, rồi thần sắc của tất cả mọi người cũng khách khí hơn nhiều, ánh mắt cũng không còn khinh thường như trước nữa.

“Cậu bạn trẻ tuổi, cậu làm cái gì để phát tài vậy?” Chu Kiến Quang mỉm cười, giọng nói ông ta đã có vài phần nhiệt tình.

“Tôi à! Tôi làm nhiều lắm, ông xem cái này trước đi!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi lại đưa cho Chu Kiến Quang một tấm danh thiếp nữa.

Bình Luận (0)
Comment