“Để Tiểu Mặc ngồi bên kia đi thôi!” Mợ hai nhìn xung quanh một chút, rồi chỉ vào một bàn ở cách đó không xa: “Bàn bên đó đều là người trẻ tuổi, cũng đều là bạn của Triết Hạo!”
Hoàng Triết Hạo cau mày, do dự nói: “Mẹ, như vậy không hay lắm đâu!”
Bàn bên đó đều là những người bạn bình thường, với lại, bên đó cũng đã đủ người rồi.
“Có gì mà không hay chứ, đều là người trẻ tuổi cũng dễ trò chuyện hơn mà!” Mợ hai nói với vẻ đương nhiên.
Tuy rằng đứa cháu ngoại này có chút bản lãnh, nhưng tài sản bây giờ đều dựa vào vị Tô Thiên Hậu kia mới kiếm được, cả đám nhân vật danh tiếng kia thì cũng phải dựa vào Tô Thiên Hậu mới quen biết được, chung quy vẫn là dựa vào phụ nữ.
Dưới cái nhìn của bà, thì chuyện này cũng không hay ho gì.
Hơn nữa, thân phận và địa vị của đứa cháu ngoại này cũng không sánh bằng các vị ông chủ lớn đang ngồi ở đây!
Hoàng Triết Hạo nhỏ giọng nói: “Mẹ, bàn đó đủ người rồi!”
“Thêm một cái ghế là được mà! Một cái bàn to như vậy thì thiếu gì chỗ ngồi, đều là người nhà cả, không sao đâu! Tiểu Mặc, cháu thấy đúng không!” Mợ hai còn nhìn về phía Diệp Mặc, rồi ra vẻ nhiệt tình.
Cậu hai ở bên cạnh cũng không lên tiếng.
Ông cũng cảm thấy không thích hợp, nếu làm như vậy thì không hay lắm, nhưng cũng không tiện nói gì, dù sao bọn họ cũng phải nịnh bợ, chứ không dám đắc tội với đám ông chủ lớn này, nói thế nào thì Tiểu Mặc cũng là họ hàng của mình, cho nên chịu một chút thua thiệt cũng không sao.
Diệp Mặc thấy thế thì nhướn mày lên.
Hắn liếc mắt nhìn đám ông chủ lớn này một cái, rồi cười nói: “Mợ, cháu ngồi ở đây là được! Cháu thấy không cần đổi đâu!”
Diệp Mặc nói xong thì sửa sang lại quần áo, sau đó kéo ghế ra, thản nhiên ngồi xuống.
Sau đó, lại còn cười tủm tỉm, gật đầu chào hỏi với đám ông chủ lớn xung quanh.
Chốc lát, mợ hai lập tức ngây ngẩn cả người, sắc mặt bà cũng cứng lại, tràn đầy hoảng hốt.
Bà cũng không ngờ đứa cháu ngoại này lại không nể mặt bà, không khách khí với bà như vậy.
Cậu hai cũng hơi sửng sốt một chút.
Mà đám người trên bàn cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ đều cảm thấy khó tin.
Ngay sau đó, sắc mặt bọn họ liền trầm xuống. trong lòng cũng cảm thấy rất không vui.
Người trẻ tuổi này mặt dày quá!
Thế mà dám ngồi xuống thật!
Khóe miệng của Chu Kiến Quang kia hơi giật giật một chút, ông ta cũng thấy hơi tức giận, nhưng cũng không tiện phát tác, dù sao ông ta cũng là khách, cũng phải nể mặt ông bạn một chút, cho nên không tiện náo loạn ở đây.
Chu Kiến Quang thấp giọng mắng một câu, sắc mặt lại khó coi hơn.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Mợ hai ở một bên cũng đã sầm mặt lại, rồi cũng trở nên khó coi.
Đứa cháu ngoại này cũng quá tự đại rồi!
Nó thật sự nghĩ rằng mình có thể ngồi ngang hàng với những người này sao?
Chỉ sợ nó bị ít tài sản và thành tựu của mình bây giờ làm choáng váng đầu óc rồi, cảm thấy mình không tầm thường rồi, chẳng lẽ nó không biết nó phải dựa vào Tô Thiên Hậu mới có thành tựu như bây giờ sao?
Nếu như không có Tô Thiên Hậu, thì bây giờ nó cũng chỉ là một idol trên mạng nhỏ nhoi mà thôi!
Sắc mặt mợ hai âm trầm, bà bĩu mỗi một cái, đang định mở miệng nói vài câu.
Đúng lúc này, Diệp Mặc đã mở miệng trước.
“Chu tiên sinh đúng không?” Diệp Mặc nhìn về phía Chu Kiến Quang, cười khẽ nói: “Không biết Chu tiên sinh đang làm gì?”
Chu Kiến Quang nghe thấy thế thì cười xùy một tiếng, trong mắt lộ ra vài phần giễu cợt.
Giọng điệu của tên này không khách khí chút nào! Lẽ nào cậu ta thật sự tưởng mình là một nhân vật ghê gớm à?
Chu Kiến Quang vênh mặt lên, hừ một tiếng, “Cậu phải gọi là chú! Chẳng lẽ cha mẹ cậu không dạy cậu, khi đi ra ngoài phải kính trọng bậc trên sao?”
Sau đó, ông ta lấy một tấm danh thiếp từ trong túi áo ra, rồi ném về phía Diệp Mặc: “Tôi làm gì à, trên này có viết đấy! Tự cậu xem đi!”
Diệp Mặc cũng không tức giận, hắn nhặt tấm danh thiếp trên bàn lên xem.
Diệp Mặc đọc nhẹ vài câu: “Công ty TNHH máy móc vi tính Kiến Quang Đế Kinh. . . Tổng giám đốc Chu Kiến Quang?”
“Bây giờ cậu đã biết tôi làm gì rồi chứ!” Chu Kiến Quang cười xùy một tiếng, ông ta hơi đắc ý, “Trái lại thì tôi rất tò mò là cậu đang làm gì? Mà cũng dám ngồi ở chỗ này! Nhín dáng vẻ của cậu thì rất thích hợp ăn bám đấy!”
Chu Kiến Quang nói xong thì lại nở nụ cười.
Đám người xung quanh cũng cười thành tiếng.
“Tôi à! Thật ra tôi cũng coi như là cùng ngành với ông đấy!” Diệp Mặc mỉm cười, hắn lấy một tập danh thiếp trong túi quần ra, sau đó lấy một tấm đưa qua.
“Cùng ngành?”
Chu Kiến Quang nhất thời ngây ngẩn cả người, lẽ nào. . . cậu ta cũng làm nhà máy, công xưởng máy móc sao?
Ngay sau đó, ông ta nhận tấm danh thiếp rồi cầm lên xem.
“Máy móc Hoa Vũ. . .Tổng giám đốc?”
Sau khi xem xong thì Chu Kiến Quang lại ngẩn người ra, ông ta cảm thấy rất khó tin.
Người trẻ tuổi này cũng là một tổng giám đốc của một nhà máy làm máy móc á?