Khi bọn họ nhìn thấy ba người đi qua thì đều mỉm cười, trong mắt cũng lộ ra vài phần hiền lành.
Cặp vợ chồng trẻ này chính là nhân vật chính của bữa tiệc rượu hôm nay, cô bé kia chính là con gái của ông bạn, còn thằng bé có tướng mạo đường đường kia là con rể, nhìn hai người trẻ tuổi này cũng rất xứng đôi.
Nhưng sau đó, khi bọn họ nghe thấy Lý Hân Vũ nói thì đều hơi sửng sốt một chút, trên mặt bọn họ cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Con bé này có ý gì?
Để người trẻ tuổi xa lạ kia ngồi ở bàn này á?
Cậu ta. . . có lai lịch gì chứ?
Ngay sau đó, bọn họ đều giương mắt nhìn về phía người trẻ tuổi kia, ấn tượng đầu tiên là quá đẹp trai, tiếp đó, bọn họ đều cau mày lại.
Có một người đàn ông cao gầy khoảng 50 tuổi, trên người mặc một bộ âu phục màu nâu đã lên tiếng hỏi: “Hân Vũ, đây là ai vậy?”
Lý Hân Vũ cười giải thích: “Vị này là anh họ của Triết Hạo!”
“Triết Hạo? Là anh họ của cậu ta á?” Người đàn ông kia hơi giật mình, ánh mắt ông ta nhìn về phía Hoàng Triết Hạo ở bên cạnh, rồi lại cau chặt mày hơn.
Hình như gia đình thằng bé này cũng không khá lắm, cũng không có quá nhiều tiền, phải nhờ Lão Lý cho tiền mới mở được công ty, thế thì anh họ của thằng bé này có thể là nhân vật lại hại gì chứ, lại còn trẻ tuổi như vậy nữa, thì làm gì có tư cách để ngồi cùng một bàn với bọn họ chứ!
Chưa nói đến tài sản, mà chỉ nói đến bối phận thì người này cũng không đủ tư cách rồi!
Ông ta lại dò xét một phen, sau đó trên mặt liền lộ ra vài phần không vui.
Đám người còn lại trên bàn cũng cảm thấy như vậy.
Nói thế nào thì bọn họ cũng là người có địa vị và thân phận, lại còn là bậc cha chú, thì sao có thể ngồi chung một bàn với người trẻ tuổi này được chứ! Đây chẳng phải là làm mất thân phận của bọn họ sao!
Người đàn ông cao gầy nhỏ giọng trách mắng: “Người trẻ tuổi làm việc vớ vẩn quá!”
Hàng ghế và bàn trong một bữa tiệc rượu như này rất quan trọng, thân phận và địa vị, quan hệ thế nào thì sẽ ngồi ở chỗ đó, tất cả đều có quy củ, nhưng bây giờ hai vợ chồng trẻ này lại không tuân theo quy củ, để cho một người trẻ tuổi không có thân phận ngồi ở bàn của bọn họ.
Coi như quan hệ tốt đến đâu thì cũng không thể làm như vậy chứ!
Ông ta cau mày, nhỏ giọng quở trách: “Hân Vũ, chú Chu nói cho cháu nghe này, người ta là một người trẻ tuổi, cháu sắp xếp cho người ta ngồi ở bàn này làm gì! Đây là làm ẩu mà! Cháu nhìn trên bàn này có những ai nào, tất cả đều là những ông chủ lớn, người nào cũng phải lớn hơn cậu ta 10 20 tuổi rồi.”
Lý Hân Vũ ngơ ngác một chút, cô nhìn một vòng rồi hơi cau mày lại.
Cô cũng không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như thế này.
Bởi vì cô và cha mẹ cô rất coi trọng người anh họ này của Triết Hạo, kể cả luận thân phận, địa vị và tài sản thì vị này cũng là một vị khách khá quan trọng ngày hôm nay, cho nên mới sắp xếp cho vị này ngồi ở bàn này.
Lý Hân Vũ nghĩ ngợi một chút, rồi cười giải thích: “Chú Chu, chú đừng thấy anh ấy trẻ tuổi mà lầm, anh ấy rất tài giỏi đấy!”
Chu Kiến Quang nghe xong thì lại càng không vui.
Con bé này có ý gì? Chẳng lẽ người trẻ tuổi này có tư cách, có thân phận và địa vị ngang với những người bọn họ sao?
Đừng đùa chứ!
Mỗi người bọn họ đều là ông chủ lớn, tài sản phải tính bằng trăm triệu, thậm chí trên 1 tỷ, tất cả đều là tự mình dốc sức làm ra, chỉ bằng người trẻ tuổi này mà cũng xứng sao?
Nhìn trông người này chỉ 24 25 tuổi mà thôi!
Cực kỳ non, mà non như vậy thì có thể làm ra thành tích gì chứ!
Có người ở bên cạnh nghe thấy Lý Hân Vũ nói thì còn bật cười, bọn họ liếc mắt nhìn người trẻ tuổi kia một chút, trong mắt hiện lên vài phần khinh miệt, còn trong lòng thì cảm thấy rất buồn cười.
Người này chỉ bằng tuổi con bọn họ, có lẽ chỉ mới ra xã hội được vài năm, thì làm gì có tư cách để ngồi cùng một bàn với bọn họ chứ!
“Hân Vũ, trước kia chú thấy cháu rất thông tuệ, tại sao bây giờ lại hồ đồ như vậy! Một chút ánh mắt cũng không có, mau tranh thủ thời gian đổi bàn cho cậu ta đi! Đừng gây thêm rắc rối cho cha cháu!”Chu Kiến Quang cau mày, trầm giọng nói, trong giọng nói còn mang theo vài phần dạy dỗ.
“Chuyện này. . .”
Lý Hân Vũ khẽ giật mình, cô nhìn thoáng qua người anh họ của Triết Hạo, thần sắc đã hơi khó xử.
Nếu như đổi vị trí cho anh ấy, thì chẳng phải hạ thấp thân phận của anh ấy sao!
Nhưng, hình như mấy vị chú bác này đều không vui, Lý Hân Vũ suy nghĩ một chút thì cảm thấy cũng đúng, bọn họ đã lớn tuổi rồi, nên cũng không thể tiếp nhận được việc phải ngồi chung bàn với một người trẻ tuổi.
Hai vợ chồng cậu hai thấy tình hình bên này thì liền đi qua hỏi một câu.
“Có chuyện gì thế?”
Lý Hân Vũ nhỏ giọng nói vài câu.
Mợ hai lập tức nói luôn: “Vậy thì đổi thôi!”
Bà nhìn về phía Diệp Mặc, rồi lại nở nụ cười nhiệt tình và nịnh nọt khi nhìn về phía mấy ông chủ lớn ở trên bàn này.
Những người này đều là bạn bè ở Đế Kinh của nhà thông gia, có vài người còn lợi hại hơn nhà thông gia nhiều, những người này cũng sẽ trở thành mạng lưới quan hệ của con trai sau này, cho nên phải nịnh nọt bọn họ, chứ không thể đắc tội được.
Còn về phần đứa cháu ngoại này, thì mặc dù nó có không ít tiền, nhưng nói về bản lãnh, địa vị, thậm chí cả bối phận, thì đúng là hoàn toàn không có tư cách ngồi cùng một bàn với mấy vị ông chủ lớn này!