Mãi cho đến khi đồ ăn được mang lên bàn, bọn họ vẫn cứ hoảng hốt như cũ, cha Dương và mẹ Dương ngồi xuống bàn, hai ông bà nhìn thấy một bàn thức ăn rực rỡ muôn màu thì mặt mũi cũng tràn đầy vẻ hoảng hốt.
Đây là chuyên nghiệp à!
Không không không!
Chuyên nghiệp cũng không lợi hại như vậy!
Vợ chồng Dương Hoa Quân và cháu trai cũng ngồi xuống, bọn họ nhìn lướt qua bàn cơm thì cảm thấy không dám tin vào hai mắt của mình.
Các món ăn trên bàn này còn đẹp đẽ, thơm tho hơn cả nhà hàng, khách sạn 5 sao!
Ngay cả củ cải cũng có thể điêu khắc thành một bông hoa, nhìn trông cực kỳ khéo léo và tuyệt vời!
Diệp Mặc rửa tay, cởi tạp dề, cười nói: “Thời gian hơi ngắn, nên chỉ làm vài món đơn giản! Mọi người đừng trách nhé!”
Cha Dương ấp úng vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời, sắc mặt của ông đã dần dần đỏ lên vì xấu hổ.
Ông vẫn cảm thấy con gái mình và Tiểu Mặc khoác lác, còn cảm thấy Tiểu Mặc rất mạnh miệng, nhưng bây giờ ông mới biết, nào phải mạnh miệng, mà phải nói là khiêm tốn mới đúng!
Dương Mạn Ny ở một bên cười đắc ý nói: “Cha, con nói không sai chứ!”
“Tay nghề của Tiểu Mặc lợi hại quá!”
Mẹ Dương mỉm cười, trong mắt bà có vài phần sợ hãi thán phục, và vài phần tán thưởng.
Người trẻ tuổi này có nhiều tiền như vậy, thế mà vẫn có tài nghệ nấu nướng tuyệt vời như vậy, thì quả thật là rất khó tin!
Bên đối diện, rốt cuộc Dương Ly cũng đã tỉnh táo lại, cô ta nhìn một bàn đầy đồ ăn, lại nhìn dáng vẻ đắc ý của Dương Mạn Ny thì không khỏi cắn chặt răng lại, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu.
“Mình không tin mấy món này ăn ngon!”
Dương Ly hừ một tiếng, rồi cầm đũa gắp một miếng lên ăn.
Cô ta hơi nhai một chút, thì sắc mặt lập tức trở nên ngốc trệ.
Đôi mắt của cô ta trợn tròn vi.
Lưu Ứng Bình ở bên cạnh cũng cầm đũa lên ăn thử một miếng, cẩn thận nhấp nhám.
Ngay sau đó, sắc mặt của anh ta cũng đã cứng lại.
Một lát sau, sắc mặt hai vợ chồng họ đều đỏ lên, sau đó chỉ dám cúi đầu chứ không dám lên tiếng nữa, bọn họ còn định ăn thêm vài miếng, nhưng lại sợ cô em họ kia chê cười, nhưng cuối cùng vẫn không thể khống chế nổi mà gắp thêm vài miếng đưa lên miệng.
Sau đó, đã không dừng lại được rồi.
Cha Dương và mẹ Dương cũng nếm thử vài món, sau đó bọn họ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc và cực kỳ khó tin.
Bọn họ liên tục tán thưởng vài câu, rồi cũng không dừng lại được.
Dương Mạn Ny ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống, cô nhìn qua cha mẹ mình, cười nói: “Cha, ngon đúng không!”
“Ngon ngon! Sao Tiểu Mặc lại nấu ăn giỏi thế nhỉ?” Cha Dương gật đầu như giã tỏi, rồi lại buồn bực hỏi một câu.
“Chắc là thuê người dạy rồi!” Dương Ly ở đối diện ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô em họ của mình, hừ một tiếng, “Nhà anh ta nhiều tiền như vậy, nên thuê vài đầu bếp giỏi về dạy cũng là chuyện quá đơn giản!”
Lưu Ứng Bình ở một bên cũng ngẩng đầu lên, cười nói: “Theo cháu, thì phải cấp bậc đại sư quốc yến mới có thể dạy được trình độ cao như vậy!”
“Ừm, cũng đúng!” Cha Dương nghe xong thì cũng gật đầu.
Dương Mạn Ny cười nhạo nói: “Ai bảo nhà anh ta có tiền thế?”
Hai vợ chồng người chị họ này cảm thấy Diệp Mặc là công tử nhà giàu, trong nhà nhiều tiền nên chẳng có gì ghê gớm cả, nói gần nói xa đều có ý hạ thấp mà thôi.
Dương Ly cũng cười nhạo: “Anh ta chẳng phải là chủ tịch của tập đoàn Nhân Hoa! Không phải công tử nhà giàu, thì còn có thể là cái gì?”
Dựa theo ý của cô em họ này thì gia đình tên họ Diệp này không có tiền, chẳng lẽ anh ta tự mình kiếm được thân phận chủ tịch tập đoàn Nhân Hoa sao?
Rõ ràng là một công tử nhà giàu, còn giả vờ lập nghiệp từ hai bàn tay trắng nữa chứ!
Nếu như không phải nhà anh ta có tiền, thì coi như anh ta đẹp trai hơn nữa, nấu ăn ngon hơn nữa, thì ngôi sao họ Tô này có thể nhìn trúng anh ta sao?
Đến cả cha Dương và mẹ Dương nghe thế cũng gật đầu theo.
Tuy bọn họ không hiểu rõ người trẻ tuổi này lắm, nhưng Mạn Ny cũng đã nhắc đến vài lần, còn nói người này rất tài giỏi, rất biết kiếm tiền, nhưng cứ cho là biết kiếm tiền đi, thì cũng không kiếm được một tập đoàn lớn như vậy chứ! Chung quy vẫn là trong nhà có tiền thôi!
Dương Mạn Ny nói: “Nhà anh ấy không có tiền đâu, lại còn rất nghèo nữa, mọi người không tin thì có thể hỏi Ngọc Tình!”
“Đúng vậy!” Tô Ngọc Tình cười nhé, rồi gật đầu, “Trước kia anh ấy cũng không có tiền đâu, bây giờ anh ấy vẫn tự kiếm tiền đấy, cháu không giúp gì cả, cũng không giúp được!” Nàng nói xong còn quay đầu nhìn qua, trong đôi mắt đẹp của nàng còn nổi lên một gợn sóng dị sắc.
Thời điểm nàng đến tìm Diệp Mặc, thì vẫn rất nghèo, đến cả quần áo của Diệp Mặc cũng là nàng mua cho.
Đến khi nàng quyết định qua lại với Diệp Mặc thì Diệp Mặc cũng không có nhiều tiền, khi đó nàng còn nghĩ rằng, Diệp Mặc có kiếm được tiền hay không cũng không sao, dù sao nàng cũng có thể kiếm tiền nuôi Diệp Mặc, nhưng mà không ngờ, bây giờ Diệp Mặc lại nhiều tiền như vậy.
Nàng cũng không biết Diệp Mặc đã có bao nhiêu tiền.
Tô Ngọc Tình nhếch đôi môi đỏ, nở nụ cười kiêu ngạo và tự hào.
Bàn tay ngọc dưới bàn đã nắm chặt bàn tay to lớn và tinh tế tỉ mỉ kia, rồi còn véo nhẹ một cái.