“Tại sao lại có thể như vậy?”
Lưu Ứng Bình cắn cắn móng tay, gương mặt anh ta tràn đầy vẻ nôn nóng.
Đôi chân của anh ta đã run rẩy dữ dội hơn.
Anh ta lại sắp thua rồi!
Ván trước thì có thể nói là khinh địch nên sơ suất, nhưng ván này anh ta đã dùng 100% sức mạnh, nhưng tại sao vẫn thua?
Lưu Ứng Bình căn bản không nhìn thấu được đường cờ của đối phương!
Hiển nhiên, tài đành cờ của đối phương vượt xa anh ta, căn bản là không cùng một đẳng cấp.
“Hôm nay anh làm sao vậy!”
Dương Ly nhỏ giọng mắng một câu, sắc mặt cô ta rất âm trầm và cực kỳ khó coi.
Thua hai ván liên tiếp rồi!
Thế mà còn khoác lác mình lợi hại thế nào, ghê gớm thế nọ, trình độ đã bằng cao thủ chuyên nghiệp, kết quả còn thua cả họ Diệp này, thế mà còn muốn làm Phó giáo sư nữa à!
“Anh…” Lưu Ứng Bình đỏ mặt, ấp úng mãi vẫn không nói được câu nào.
Anh ta cúi đầu xuống vì xấu hổ.
Diệp Mặc ở đối diện cười nói: “Chơi nữa không?”
Tuy người này cũng đã đạt đến trình độ cấp chuyên nghiệp, nhưng chẳng là gì so với hắn cả, từ khi kỹ năng Vận Động thăng cấp {Tinh thông} thì hắn đã không còn đối thủ khi chơi cờ rồi, bất kể loại cờ nào cũng vậy.
Lưu Ứng Bình lắc đầu, cười khổ nói: “Không chơi nữa!”
Tài nghệ đã không bằng người ta, có chơi 10 ván nữa thì kết quả vẫn giống nhau, sẽ chỉ càng mất mặt mà thôi.
Dương Mạn Ny sợ hãi than lên: “Diệp Mặc! Anh giỏi quá!”
Trên gương mặt kiều diễm của cô tràn đầy vẻ hưng phấn và kích động.
Dương Ly nhìn thấy Dương Mạn Ny như vậy thì tức giận đến nghiến răng, sắc mặt cô ta càng khó coi hơn vài phần, sau đó cô ta quay sang hừ với chồng mình, rồi lại đưa tay véo hông anh ta một cái, khiến cho anh ta nhỏ giọng kêu đau.
Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé ngồi bên cạnh, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng cũng hiện lên vẽ mừng rỡ, sợ hãi thán phục.
Nàng cũng không ngờ Diệp Mặc lại chơi cờ giỏi như vậy.
Chăng qua là, nàng cũng không quá bất ngờ, dù sao thì Diệp Mặc cũng có rất nhiều chỗ lợi hại rồi, cho nên không cần phải quá kinh ngạc.
Lúc này, cha Dương xách hai túi đồ ăn to đẩy cửa đi vào nhà.
Ông vừa cười vừa đi vào phòng khách.
“Mua nhiều đồ lắm!”
Cha Dương nhìn thấy bàn cờ trên bàn trà thì mỉm cười, thuận miệng nói: “A, chơi cờ à! Ứng Bình chơi với Tiểu Mặc à! Vậy Ứng Bình phải nhường Tiểu Mặc một chút đấy!”
Sắc mặt của Lưu Ứng Bình vừa khôi phục bình thường thì đã lại đỏ bừng lên.
“A? Ứng Bình, cháu sao thế? Sao sắc mặt cháu khó coi vậy?” Cha Dương nhìn thấy thế thì khẽ giật mình.
Dương Mạn Ny cười khúc khích, vui vẻ nói: “Cha, anh ta thua rồi!”
“Gì cơ?”
Sau khi Cha Dương nghe xong thì lập tức ngẩn người ra, trong mắt ông tràn đầy vẻ không tin và kinh ngạc.
Sao Ứng Bình có thể thua được chứ?
Trình độ của nó cao đến mức đấy cơ mà!
Nhưng khi ông nhìn thấy sắc mặt của Ly Ly và Ứng Bình thì lại không thể không tin, nếu như không thua thì sắc mặt hai người này sẽ không khó coi như vậy.
Nửa ngày sau, cha Dương mới tỉnh táo lại, ánh mắt ông nhìn về phía người thanh niên kia tràn đầy rung động.
Người trẻ tuổi này thông minh thế cơ à!
Xem ra lần trước không phải là trùng hợp, mà thật sự biết y thuật rồi.
Con gái cũng luôn nói người trẻ tuổi này đầu tư rất lợi hại nữa!
Trong lòng ông thầm than một câu, rồi lại coi trọng người trẻ tuổi này hơn mấy phần.
“Vậy. . .đừng chơi nữa! Tiểu Mặc, chú đã mua rất nhiều nguyên liệu, cháu qua xem này.” Cha Dương cười nói, rồi vẫy vẫy tay với Diệp Mặc.
“Vâng!” Diệp Mặc đứng dậy đi qua.
“Cháu xem một chút đi, xem định làm món gì, còn có rất nhiều hải sản đấy!” Cha Dương xách hai túi đồ ăn đi vào nhà bếp.
Dương Ly thấy Diệp Mặc đi qua bên kia thì hít một hơi thật sâu, lúc này sắc mặt cô ta mới hòa hoãn hơn một chút.
Đánh cờ thua, nhưng vẫn còn làm đồ ăn mà!
Người này làm sao so được với Ứng Bình chứ! Lát nữa mình phải chế nhạo anh ta vài câu mới được, nhân tiện chế nhạo Dương Mạn Ny vài câu luôn, để xem lát nữa Dương Mạn Ny còn có thể đắc ý như vậy hay không!
Cốc cốc cốc
Rất nhanh, phòng bếp đã truyền ra những âm thanh chặt thịt, chặt cá.
Tiếp theo là những âm thanh xào nấu.
Một lát sau, một mùi thơm ngào ngạt và nồng đậm liền bay ra ngoài, Dương Ly chỉ hơi ngửi một chút mà đã ngây ngẩn cả người.
Mùi thơm này. . . không thể nào đâu?
Lưu Ứng Bình ở một bên cũng ngẩn ngơ, bỗng nhiên anh ta ngẩng đầu nhìn về phía nhà bếp, trên gương mặt anh ta hiện lên vẻ khó tin.
Hai vợ chồng họ liếc mắt nhìn nhau một cái, thì đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc và chấn động trong mắt đối phương.
Tiếp đó, hai người đều đứng dậy đi về phía nhà bếp, khi đến cửa thì nhìn thấy hai cô chú của mình đang đứng một bên, vẻ mặt đờ đẫn ngây người, và hoảng hốt giống như hai người họ vậy.
Ông chú của mình thì đang há hốc miệng, mãi vẫn chưa ngậm được lại.
Khi hai người họ nhìn về phía bóng người ở bên cạch bếp thì đều trợn mắt há hốc mồm như nhau.
Bọn họ cứ ngẩn người ở cửa như vậy rất lâu, mãi mà vẫn chưa tỉnh táo lại.