Một bên khác, sắc mặt của Diệp Mặc rất bình tĩnh, tuy rằng không thấy được gì, nhưng trạng thái thì không bằng người anh rể kia, cho nên không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là đang không ổn rồi!
Dương Mạn Ny hơi lắc đầu, rồi đặt đĩa dưa hấu trên tay xuống bàn trà.
Sau đó, cô lại ngồi xuống xem hai người chơi cờ.
Dương Mạn Ny cũng biết chơi cờ, mấy bộ môn đơn giản như cờ caro, cờ tướng thì cũng biết chơi, còn cờ vây thì chỉ gọi là biết mà thôi, nhưng cô thường xuyên xem ông nội chơi cờ vây, cho nên cũng có thể nhìn ra thế cờ tốt hay xấu.
Dường như. . . tài đánh cờ của Diệp Mặc cũng không bết bát như cô nghĩ, mà cũng có bài có bản hẳn hoi, coi như là tạm được.
Còn về phần người anh rể này thì sắc bén hơn nhiều, nhìn trông rất khí thế.
Đến cả khi đặt cờ xuống cũng dùng lực mạnh hơn, khiến cho bàn cờ phát ra những âm thanh lạch cạch, rất có phong phạm cao thủ.
Khóe miệng anh ta nhếch lên cười tự tin, dáng vẻ như mình đã tính trước kỹ càng từ lâu rồi ấy!
Dương Mạn Ny xem một lúc thì bỗng nhiên nghe thấy mẹ mình hô lên một tiếng từ trong bếp.
“Mạn Ny!”
“Vâng!”
Dương Mạn Ny vội vàng đứng dậy, đi vào bếp mang trà lên, sau đó lại chuẩn bị bát đũa.
Khoảng tầm 10 phút sau thì cô mới làm xong.
Dương Mạn Ny rửa tay, rồi quay về phòng khách.
“Sao rồi!”
Cô cười hỏi Ngọc Tình một câu, rồi ngồi xuống ghế sô pha, còn thuận tay lấy một miếng dưa hấu, đưa lên miệng cắn một cái, sau đó mới nhìn về phía trước.
Ngay sau đó, Dương Mạn Ny đã ngây ngẩn cả người, đôi môi đỏ căng mọng của cô há hốc ra, miếng dưa hấu kia lập tức lăn ra ngoài, rồi rơi xuống một mảnh trắng nõn ở trước ngực.
Nhưng Dương Mạn Ny vẫn hồn nhiên không biết, cô chỉ nhìn về phía người anh rể ở đối điện với ánh mắt kinh ngạc.
Ban nãy, người anh rể này còn rất hăng hái và phấn chấn, luôn làm ra vẻ mình đã tính kỹ từ trước rồi, nhưng bây giờ thì đã cau chặt mày lại, gương mặt anh ta đã đỏ lên, thỉnh thoảng còn dùng hai tai ôm đầu, vỗ trán, nhìn trông như kiểu đang vắt hết óc để suy nghĩ vậy.
Giống như. . . sắp thua rồi vậy!
Mà người chị họ của mình ở một bên cũng đã không còn vẻ tươi cười đắc ý, mà thay vào đó là vẻ hoảng hốt và ngây ngốc.
“Chuyện gì thế này?” Dương Mạn Ny thì thào một câu, cô thấy rất khó hiểu.
Mình mới đi được bao lâu chứ!
Tại sao cục diện đã nghịch chuyển như vậy rồi?
Người anh rể này của mình rất lợi hại cơ mà? Là cao thủ cao cấp nhất trong dân nghiệp dư, còn có thể chơi với dân chuyên nghiệp vài ván, trình độ như thế thì làm sao có thể thua?
Đừng bảo là anh ta còn không bằng cả Diệp Mặc nhé!
Bên đối diện, hai ngón tay của Lưu Ứng Bình đang vân vê một quân cờ trắng, anh ta định đặt xuống, nhưng sau đó lại thì thào vài câu, rồi lại lắc đầu, thần sắc càng ngày càng lo lắng, gần như sắp hoảng loạn đến nơi rồi.
“Không đúng! Như vậy cũng không đúng!”
Đôi chân của anh ta đã bắt đầu run lên, càng run càng kịch liệt hơn.
Anh ta cũng không hiểu được, tại sao thế cờ đang thuận buồm xuôi gió, bỗng nhiên lại thay đổi, anh ta lập tức rơi vào vòng vây của đối phương, liên tục bại lui, làm thế nào cũng không thoát ra được.
Anh ta căn bản không hiểu nổi!
Quả thật là quá khó tin!
Anh ta đã chơi cờ rất nhiều năm, nhưng chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, cho dù anh ta chơi cờ với cao thủ chuyên nghiệp thì cũng không thua thảm như vậy.
Chẳng lẽ. . . người này còn mạnh hơn cả các cao thủ chuyên nghiệp mà anh ta quen sao?
Chuyện này. . . không thể nào đâu!
Người này mới bao nhiêu tuổi chứ!
Hơn nữa, anh ta cũng chưa bao giờ nghe nói đến một nhân vật như thế này ở trong giới cờ vây cả!
Tiếp đó, sắc mặt của Lưu Ứng Bình đã đỏ bừng lên vì quẫn bách.
Trước khi chơi, thì anh ta vẫn dương dương đắc ý, cảm thấy mình chỉ cần dùng 20% sức mạnh là có thể thắng, nhưng bây giờ lại thua thảm như vậy, thật sự là quá mất mặt!
Anh ta còn cảm thấy, người này không được thông mình lắm, thế mà bây giờ anh ta lại thua người này, điều này chẳng phải là, anh ta còn ngu hơn cả người này sao?
Lưu Ứng Bình nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt thì đã đỏ như đít khỉ.
“Anh làm sao vậy?”
Dương Ly ở bên cạnh cũng đã lấy lại tinh thần, sắc mặt cô ta trở nên vô cùng khó coi.
Thế mà chồng mình lại thua!
Lại thua một người không vào nổi đại học trọng điểm!
Đây chẳng phải là làm mất mặt nhà cô ta, và cả bản thân Lưu Ứng Bình sao!
“Anh. . .!” Lưu Ứng Bình ấp úng mãi vẫn không nói ra lời.
Diệp Mặc ở đối diện thì đang nghịch hai quân cờ đen trên tay, lạnh nhạt cười nói: “Không đánh nữa à?”
“Tôi. . . thua rồi!” Sắc mặt Lưu Ứng Bình đỏ lên, khi anh ta nhận thua thì đầu cúi rất thấp, không dám ngẩng đầu lên.
“Móa! CMN! !^&$&!$*^!”
Lúc này, Dương Mạn Ny mới hồi phục tinh thần, cô bật thốt lên vài câu, mặt mũi của cô tràn đầy vẻ chấn động, kinh ngạc, và không thể tin nổi.
Thế mà Diệp Mặc lại thắng được người anh rể này của cô!
Diệp Mặc. . . chơi cờ giỏi như vậy á?
Còn thông minh như vậy sao?
Không giống với vẽ tranh, ca hát. . . bộ môn cờ vây này rất khảo nghiệm IQ và logic.
Diệp Mặc có thể thắng, chứng minh anh ta rất thông minh, IQ cũng rất cao!
Dương Mạn Ny ngồi một lát, thì bỗng nhiên ý thức được chuyện gì, cô cúi đầu nhìn một cái, thì gương mặt xinh đẹp đã đỏ bừng lên, cô vội vàng lấy giấy ăn quơ quơ vài cái, một mảnh trắng nõn trước ngực lập tức run rẩy, tràn ra một mảnh gợn sóng mê người.