Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 685 - Chương 685: Dương Mạn Ny: Chỉ Sợ Diệp Mặc Sẽ Thua Thảm!

Chương 685: Dương Mạn Ny: Chỉ sợ Diệp Mặc sẽ thua thảm! Chương 685: Dương Mạn Ny: Chỉ sợ Diệp Mặc sẽ thua thảm!

Dương Ly kinh ngạc nói: “Không vào được trường đại học trọng điểm à? Anh cũng không ra nước ngoài du học, hay mạ vàng bằng cấp à?”

Thời buổi ngày nay, đám con cháu của kẻ có tiền đều đi du học nước ngoài, chứ không học trong nước, kiếm mấy cái bằng cấp nước ngoài rất dễ dàng, tuy rằng nhìn ngưỡng cửa trường học ở nước ngoài rất cao, nhưng chỉ cần có tiền thì vẫn có rất nhiều cách để vào học.

Bình thường thì đám công tử nhà giàu không thi được vào trường đại học trọng điểm này sẽ đi du học nước ngoài kiếm bằng cấp để mạ vàng.

Diệp Mặc lắc đầu, cười nói: “Không! Tôi còn chưa từng ra nước ngoài nữa!”

Dương Ly nghe xong thì càng kinh ngạc hơn.

Người này nhiều tiền như vậy, thế mà còn chưa từng ra nước ngoài á?

Chuyện này. . . thật sự là quá khó tin!

“Chắc là. . . người này quá ngu, không học nổi tiếng Anh, nên mới không thể đi du học nước ngoài! Chắc chắn lần trước là may mắn rồi, bằng không thì chỉ bằng IQ của anh ta thì sao có thể học y chứ? Chỉ sợ còn không nhớ nổi các danh từ y học!”

Dương Ly âm thầm mỉa mai trong lòng.

Lưu Ứng Bình ở một bên cũng nhướn mày lên rồi cười.

Xem ra người này rất ngu, phàm là người bình thường thì đều sẽ đi du học nước ngoài!

Chẳng qua là, anh ta có thể thi được đại học thì cũng không quá ngu, nhưng chỉ có thể nói là bình thường!

Lúc này, đoàn người đã đến cửa nhà, mọi người liền mở cửa đi vào nhà.

“Mọi người ngồi đi!” Mẹ Dương nhiệt tình bảo mọi người ngồi xuống, còn bà thì đi pha trà.

Dương Mạn Ny cũng đi theo mẹ mình.

Diệp Mặc và Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé ngồi trên ghế sô pha, Tô Ngọc Tình đã tháo khẩu trang và mũ xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp lung linh của mình.

Cả nhà Dương Ly thì ngồi bên đối diện, khi học ngước mắt lên nhìn thì lại hơi sững sờ.

Đến cả Dương Ly cũng hơi thất thần.

Gương mặt trước mắt này đẹp đến mức khiến cho người ta run sợ, khiến cho người ta cảm thấy không quá chân thật.

Cô em họ của mình đã xinh đẹp lắm rồi, nhưng vị này còn đẹp hơn vài phần, mặc dù chỉ mặc một bộ quần áo bình thường, nhưng nhìn trông vẫn cứ phong hoa tuyệt đại, hoa nhường nguyệt thẹn.

Lưu Ứng Bình kia thì trực tiếp ngây người, gương mặt anh ta hoảng hốt như đã bị câu mất hồn phách vậy.

Rất lâu sau thì anh ta mới tỉnh táo lại, ánh mắt anh ta lóe lên một cái, rồi không dám nhìn qua bên này nữa.

Ánh mắt của Lưu Ứng Bình nhìn hai bên trái phải, bỗng nhiên nhìn thấy một bàn cờ vây bên dưới bàn trà, ông cụ rất thích chơi cờ, cho nên thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ chơi cờ với ông cụ.

“Hay là. . . chúng ta làm vài ván cờ đi!”

Nhân tiện rảnh rỗi làm vài ván cờ cũng được.

“Anh ta phải biết chơi mới được!”

Dương Ly lườm sang bên kia, khóe môi cô ta cuộn lên, lộ ra vài phần châm chọc.

Cờ vây rất phức tạp và cao thâm, nên người bình thường cũng rất khó giỏi bộ môn này, còn tên công tử nhà giàu trước mặt này, thì không nói đến cũng được!

Diệp Mặc nghe thấy thế thì nhướn mày lên, hắn cười với vẻ nghiền ngẫm.

“Cũng được đấy!”

Lưu Ứng Bình cũng cười, anh ta cầm quân cờ và bàn cờ ở dưới bàn trà lên, rồi nói: “Nào nào, làm vài ván thôi!”

Ban đầu anh ta còn tường người này sẽ từ chối, hoặc là nói không biết chơi, chứ không ngờ người này lại dám đồng ý.

Anh ta chỉ dùng 20% sức mạnh cũng có thể thắng người này!

Tô Ngọc Tình vừa chơi với hai đứa bé vừa ngước mắt lên xem.

Cô cũng không biết Diệp Mặc biết chơi cờ hay không!

Chắc là biết chơi! Nhưng không biết có chơi giỏi hay không!

Lúc này, Dương Mạn Ny cầm một đĩa hoa quả từ phòng bếp ra, cô nhìn thấy tình hình trong phòng khách thì không khỏi sững sờ.

“Diệp Mặc, anh muốn chơi cờ với anh ta à?”

Người anh rể này của cô có IQ khá cao, nên tất nhiên chơi cờ cũng rất giỏi, nghe nói thời đại học anh ta đã đánh cờ đến nghiệp dư cấp 8, đây là cấp cao nhất của dân chơi cờ nghiệp dư, hiện giờ, tài chơi cờ của anh ta ít nhất cũng phải lên cấp chuyên nghiệp rồi.

Diệp Mặc làm sao mà thắng được anh ta chứ!

Dương Ly cười nói: “Chỉ chơi vui vẻ thôi! Có gì đâu mà lo!”

“Đúng thế! Chơi vài ván vui vẻ thôi mà!” Lưu Ứng Bình cũng mỉm cười, anh ta cũng sợ người này bị dọa chạy.

Dương Mạn Ny đi qua, đặt đĩa trái cây xuống bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh Ngọc Tình, cô nhỏ giọng nói: “Người anh rể này của chị chơi cờ rất giỏi đấy!”

“Thật à?” Tô Ngọc Tình nghe thấy thế thì hơi giật mình.

“Đúng thế! Người ta thông minh mà! Bằng cấp cao! IQ cao!” Dương Mạn Ny lại giảm âm thanh nói: “Chỉ sợ Diệp Mặc sẽ thảm bại rồi!”

“Chuyện này. . .!”

Tô Ngọc Tình hơi cau mày lại, nàng quay sang nhìn về phía, khi thấy dáng vẻ tràn đầy phán với của Diệp Mặc thì nàng liền không lên tiếng ngăn cản nữa.

Tô Ngọc Tình nhỏ giọng nói: “Không sao đâu! Chơi vui thôi mà!”

“Được rồi!” Dương Mạn Ny hơi bất đắc dĩ, nhưng cũng không khuyên nữa.

Diệp Mặc muốn chơi đi, dù sao thua cũng sẽ không mất mặt.

“Chị lại đi gọt hoa quả đây! Ngọc Tình, em muốn ăn cái gì để chị gọt cho em.”

Dương Mạn Ny lại đứng dậy, rồi đi vào nhà bếp.

Cô cắt vài miếng dưa hấu rồi quay về phòng khách, thì nhìn thấy nụ cười tự tin trên gương mặt người anh rể kia, và vẻ mặt dương dương đắc ý của người chị họ bên cạnh.

Hai vợ chồng bác cả thì đang chơi với cháu trai.

Bình Luận (0)
Comment