Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 690 - Chương 690: Tô Ngọc Tình: Em Muốn Chờ Anh!

Chương 690: Tô Ngọc Tình: Em muốn chờ anh! Chương 690: Tô Ngọc Tình: Em muốn chờ anh!

Hơn tám giờ tối, đoàn người đi ra cửa, cha Dương và mẹ Dương tiễn khách xuống dưới.

Khi đi xuống bên dưới mọi người còn trò chuyện vài câu.

“Chú, bọn cháu về đây!”

Dương Ly lên tiếng chào hỏi xong thì mang theo chồng và con trai đi về phía xe của mình, trước khi đi cô ta còn liếc mắt nhìn về phía Dương Mạn Ny, vẻ cực kỳ hâm mộ và ghen ghét trong mắt cô ta đã mạnh hơn vài phần so với trước kia.

Dương Ly lại nhìn về phía người thanh niên kia, thì cảm giác hoảng hốt và khó tin lại dâng lên.

Sau đó, cô ta mới lộ ra vẻ hậm hực, trực tiếp quay người bước đi.

Lưu Ứng Bình cũng đi theo, anh ta còn không ngừng cảm thán, “Không ngờ anh ta lại chính là streamer kia. . .”

Mọi người hàn huyên thêm vài câu, thì Dương Mạn Ny cười nói: “Mẹ, bọn con về đây! Hai người lên nhà đi, không cần tiễn nữa đâu!”

“Được rồi! Đi thong thả nhé!”

Cha Dương và mẹ Dương đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn ba người leo lên chiếc Minivan ở cách đó không xa.

Sau khi chiếc xe rời đi, bọn họ vẫn đứng im lặng một lúc.

Một lúc sau, mẹ Dương mới thu hồi ánh mắt, thở dài nói: “Ngọc Tình tốt số thật!”

“Đúng vậy!” Cha Dương cũng lên tiếng: “Có điều, con gái mình cũng không tệ lắm, bà cũng đã nghe con bé nói rồi đấy, tên khốn khiếp kia đã phá sản, chạy trốn sang nước ngoài rồi, đây chính là báo ứng đấy! Ai bảo tên khôn này hại con gái của mình chứ!”

Cha Dương nói xong còn hừ một tiếng, ông cảm thấy rất hả giận.

Mẹ Dương cũng mỉm cười, bà cũng thấy rất vui mừng.

Chỉ vì tên khốn kia nên con gái họ nhiều tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn, đến cả yêu đương cũng không, chắc là con bé vẫn chưa vượt qua được chuyện đó! Có lẽ bây giờ đã có cơ hội vượt qua rồi, hiện giờ con bé còn có tiền nữa, sau này hai người họ không cần lo lắng nhiều nữa rồi.

Hai ông bà vừa trò chuyện vừa đi lên nhà.

Hơn chín giờ, ba người Diệp Mặc mới về đến nhà.

“Em thấy sắc mặt bà chị họ của chị không? Cả một buổi tối cô ta cũng không dám ngẩng đầu lên tiếng luôn!”

Khi xuống xe, mặt mũi Dương Mạn Ny vẫn tràn đầy hưng phấn và hớn hở như cũ.

Tô Ngọc Tình cũng hết sức vui vẻ, hai cô gái trò chuyện rất nhiệt liệt.

Diệp Mặc ôm hai đứa bé đi theo sau hai người.

Vào đến nhà, hai cô gái tiếp tục trò chuyện trên ghế sô pha, Diệp Mặc thì ngồi chơi với hai đứa bé, đến mười giớ, hắn liền cho hai đứa bé đi tắm rồi dỗ ngủ.

Lúc này hắn mới rảnh rỗi, cho nên đi live stream một lúc.

Một giờ hơn Diệp Mặc mới kết thúc.

Sau khi hắn đi ra ngoài, thì thấy hai cô gái vẫn chưa ngủ, mà đang nằm xem tivi trong phòng khách.

Hai cô gái đã tắm rửa xong, nên trong không khí tràn ngập mùi thơm của sữa tắm và mùi thơm cơ thể, tuy rằng mùi cơ thể của hai người khác nhau, nhưng đều mê người mà dễ chịu như nhau.

Dương Mạn Ny cuộn mình nằm trên ghế, chiếc váy ngủ tơ lụa mỏng manh ở trên người đã đem dáng người uyển chuyển và bay bổng của cô phác họa ra một cách hoàn mỹ.

Một cặp đùi ngọc thon dài trắng như tuyết đang đan vào nhau, nhìn trông vô cùng hấp dẫn.

Tô Ngọc Tình thì ngồi bên cạnh, nàng ngả người dựa vào đệm, thần sắc của nàng đã có vài phần mệt mỏi.

Đôi mắt đẹp và mông lung đã hơi nhíp lại.

Diệp Mặc nhẹ nhàng đi qua, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhéo nhéo bàn tay ngọc của nàng, cười nói: “Sao em vẫn chưa ngủ?”

“…Em đang chờ anh!”

Tô Ngọc Tình thì thào một câu, rồi cố gắng nâng cơ thể mệt mỏi lên, nàng đưa tay ôm lấy Diệp Mặc, lại đặt gương mặt của mình lên bả vai của hắn.

“Bọn em định đi ngủ từ lúc nãy rồi, nhưng khi nghĩ đến, sau khi anh làm việc vất vả xong thì lại không có ai thì không hay lắm, cho nên mới chờ anh đi ra!” Tô Ngọc Tình dịu dàng nói, đôi môi trơn bóng của nàng đã dán vào bên tai Diệp Mặc.

Cả cơ thể mềm mại giống như ôn hương nhuyễn ngọc của nàng đã dán lên người hắn.

Diệp Mặc vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm của da thịt nàng sau chiếc váy ngủ viền ren mỏng manh này.

Diệp Mặc nghe thấy thế thì cảm thấy rất ấm áp, hắn liền vươn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng.

“Anh ôm em đi ngủ nhé!”

Sau đó, cánh tay còn lại của Diệp Mặc vươn về phía đôi chân ngọc thon dài của nàng, hắn định bế nàng lên.

Tô Ngọc Tình dùng âm thanh nũng nịu thì thào một câu: “Không mà!. . . Đợi một lát đã!”

Tiếp đó, nàng cô gắng nâng người lên để tránh thoát khỏi ngực của Diệp Mặc, “Anh xem vài bộ lễ phục này trước đã, xem bộ nào đẹp nhất!”

Tô Ngọc Tình chỉ vào mấy bộ lễ phục ở một bên cho Diệp Mặc xem.

“Đều đẹp mà!” Diệp Mặc nhìn thoáng qua thì thấy tất cả đều là lễ phục hắn làm cho Ngọc Tình.

“Anh chọn một bộ đi mà! Em và chị Mạn Ny cũng cảm thấy tất cả đều đẹp, cho nên mới không biết chọn bộ này, bây giờ anh phải chọn cho em.” Tô Ngọc Tình cười xinh đẹp nói.

Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Em mặc đi đâu?”

“Đi yến hội!” Dương Mạn Ny ở một bên ngáp một cái rồi nói: “Chẳng phải Ngọc Tình muốn tham gia một bộ phim điện ảnh sao, bên công ty nước H tổ chức một cái yến hội, còn mời Ngọc Tình thăm gia.”

Diệp Mặc nghĩ ngợi rồi nói: “Thì ra là vậy! Thế thì mặc bộ màu trắng kìa đi!”

“Ok! Chính là bộ này!” Tô Ngọc Tình lập tức quăng mấy bộ còn lại ra chỗ khác.

Diệp Mặc bật cười nói: “Bây giờ đi ngủ được chưa?”

Bình Luận (0)
Comment