“Ừm!”
Tô Ngọc Tình gật đầu một cái, sau khi nàng cất kỹ bộ lễ phục đấy đi thì quay sang đưa tay về phía Diệp Mặc, Diệp Mặc lập tức bế nàng lên, đôi tay trắng ngọc của nàng vòng qua ôm lấy cổ của Diệp Mặc.
Tô Ngọc Tình gối mặt lên ngực của Diệp Mặc, rồi thoải mái híp mắt lại, lười biếng hô lên một câu: “Chị Mạn Ny! Ngủ ngon!”
Dương Mạn Ny liếc mắt nhìn qua một cái, rồi trả lời: “Ừm! Ngủ ngon!”
Khi hai người kia lên nhà, thì Dương Mạn Ny mới giãy dụa ngồi dậy, rồi duỗi lưng một cái.
“Haiz, không có ai bế, đành phải tự mình đi vậy!”
Cô nói thầm một câu, rồi tắt tivi, đi đép, sau khi về phòng thì ngã uỵch xuống giường rồi ngủ luôn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc vẫn dậy rất sớm.
Tám giờ hớn, Dương Mạn Ny mới tỉnh dậy, cô ăn sáng xong thì quay về phòng trang điểm, thay quần áo.
“Phải mang cả bộ lễ phục này nữa!”
Sau khi đi ra, Dương Mạn Ny thu dọn mấy bộ lễ phục tối qua, rồi đặt bộ lễ phục màu trắng tối hôm qua sang một bên, “Tối nay bọn tôi sẽ không về ăn cơm, nên không cần chuẩn bị cho bọn tôi đâu! Anh ăn một mình đi nhé!”
“Khi nào xong việc bọn tôi sẽ trực tiếp đi qua đó, nghe nói bên đó mời rất nhiều ngôi sao, tôi còn nghe nói công ty này là một công ty rất lớn ở nước H, bọn họ đang có ý định phát triển vào thị trường nước ta, cho nên đã nện không ít tiền.”
“A! Được rồi”! Diệp Mặc đáp lời.
Một lát sau, Tô Ngọc Tình cũng đã thay quần áo xong rồi đi xuống.
Diệp Mặc chờ nàng ăn sáng xong, thì mang theo hai đứa bé tiễn nàng lên xe.
“Tối nay bọn em không ăn cơm đâu nhé, có thể bọn em sẽ về muộn, anh không cần lo lắng đâu!”
Nàng sờ đầu hai đứa bé, rồi lại hôn mỗi đứa một cái, rồi lại nghiêng người hôn nhẹ lên môi của Diệp Mặc, sau đó mới cười khanh khách, quay người lên xe.
......
Đế Kinh, khách sạn Quốc Mậu.
Sáu giờ hơn, một chiếc Minivan dừng lại trước cổng chính khách sản.
Cửa xe vừa mở ra, một bóng người xinh đẹp bước xuống.
Một chiếc váy dạ hội màu trắng hoa lệ, đã đem đường cong bốc lửa và uyển chuyển của nàng phát huy ra vô cùng tinh tế.
Cổ chiếc váy khá cao, nhưng lại để lộ ra hai bờ vai trắng bóng, nhìn trông gợi cảm nhưng lại không mất vẻ đoan trang, ưu nhã.
Cửa khách sạn có không ít phóng viên giải trí đang ngồi chờ, khi bọn họ nhìn thấy nàng bước xuống xe thì đều sửng sốt đến ngây người.
Sau đó, bọn họ mới phản ứng kịp, rồi điên cuồng chụp ảnh.
Tách tách! Tách tách!
Sau khi vị Tô Thiên Hậu này sinh con thì rất kín tiếng, cho dù đã tái xuất, độ hot cũng khôi phục như xưa thì cũng rất ít khi tham gia các hoạt động như hôm nay, cùng lắm là tham gia một số hoạt động đại sứ hình tượng, hoặc là tham gia game show gì gì đó, cho nên không nhiều cơ hội chụp ảnh.
“Đi chậm thôi!”
Dương Mạn Ny cũng đi theo phía sau, cô còn giúp Tô Ngọc Tình sửa sang lại tóc.
Tô Ngọc Tình mỉm cười với mọi người xung quanh vừa chậm rãi đi vào.
Khi nàng đi đến một hội trường hào hoa, thì bên trong đã đầy ắp tiếng người.
Tô Ngọc Tình đi vào trong, chỉ thấy rất nhiều người ăn mặc chỉnh tề, ngăn nắp đang cầm ly rượu, tốp năm tốp ba trò chuyện với nhau, rất giống phong cách yến hội phương Tây.
Hai cô gái đi vào cửa đã thu hút không ít ánh mắt của những người trong phòng.
Hội trường bỗng nhiên tĩnh lặng.
Sắc mặt của đám nữ ngôi sao đều biến đổi.
Cho dù các cô đã cố gắng ăn diện, cũng rất chói mắt, song, Tô Ngọc Tình vừa đến thì các cô đều phải ảm đạm phai mờ.
Sau đó, các cô gái đều lộ nụ cười nhiệt tình.
Nếu như nói ai là người khó dây vào nhất làng giải trí bây giờ, thì không còn ai khác ngoài vị Tô Thiên Hậu này!
Buổi dạ hội lần trước, Vương Kiều Kiều đã hắt một ly rượu vào vị Tô Thiên Hậu này, ngay đêm hôm đó đã thân bại danh liệt, từ đấy biến mất trong vòng, bây giờ cũng không biết đang lăn lộn ở nơi xó xỉnh nào, nghe nói còn phải đi lấy lòng đám lão già nhiều tiền rồi.
Còn cả Kim Sư sau lưng Vương Kiều Kiều cũng phá sản theo.
Từ đó về sau, người trong vòng tròn đã không dám trêu chọc vị Tô Thiên Hậu này nữa rồi.
Trong mắt của đám nam ngôi sao kia đã nóng rực lên, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại, rồi lộ ra vẻ lấy lòng.
“Ngọc Tình!”
“Tô tiểu thư!”
Thỉnh thoảng lại có người tiến lên, nhiệt tình chào hỏi một câu.
Tô Ngọc Tình mỉm cười, rồi hàn huyên với bọn họ vài câu.
Một bóng người ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì khẽ cắn môi đỏ, gương mặt xinh đẹp của cô ta cũng hơi trầm xuống.
Cô ta cúi đầu xuống nhìn bộ lễ phục và những đường cong của mình, rồi lại cảm thấy hơi ảo não.
Mình lại không bằng họ Tô này rồi!
Mình chưa bao giờ thắng họ Tô này cả, một lần cũng không!
Cao Mỹ Hồng hơi tức giận, cô ta ngửa cổ lên uống cạn ly rượu vang đỏ trang tay, rồi hít một hơi thật sâu, lúc này tâm trạng mới khôi phục lại bình thường, trên mặt cô ta lại tràn ra nụ cười nhiệt tình.
Cao Mỹ Hồng chậm rãi bước qua, hô lên một tiếng: “Ngọc Tình!”
Cao Mỹ Hồng mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, trước ngực là một hình chữ V rất sâu, lộ ra một mảnh trắng nón, cùng một khe sâu hun hút, chiếc lưng trơn bắng, trắng trẻo ở phía sau cũng hoàn toàn lộ ra ngoài không khí.
Chiếc váy xẻ tà một bên, nên thỉnh thoảng cặp đùi đẹp và thon dài lại lộ ra ngoài.
Chiếc váy này cực kỳ gợi cảm.
Trên gương mặt xinh đẹp và tinh xảo của Cao Mỹ Hồng được trang điểm khá diễm lệ.
Dưới chân là một đôi giày cao gót 10 cm, khiến cho dáng người vốn dĩ đã cao của cô ta càng trở nên nổi bật hơn.
Khi Cao Mỹ Hồng bước đi, dáng người uyển chuyển chập chờn, cặp đùi đẹp thon dài như ẩn như hiện sau làn váy, quả thật là có vài phần xịt máu mũi.