Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 700 - Chương 700: Tô Ngọc Tình: Em Không Nhịn Được!

Chương 700: Tô Ngọc Tình: Em không nhịn được! Chương 700: Tô Ngọc Tình: Em không nhịn được!

“Mặt của anh. . .”

Tô Ngọc Tình thì thào một tiếng, rồi nhịn không được mà vươn tay sờ lên mặt Diệp Mặc.

Bàn tay của nàng mềm nhẵn và trơn bóng như mở đông, thế mà vẫn còn kém da thịt của Diệp Mặc, khi nàng sờ lên mặt của Diệp Mặc, nàng có một loại xúc cảm trơn nhẵn, mềm mại và cực kỳ mỹ diệu.

Dường như không chỉ da thịt của Diệp Mặc, mà còn cả khí chất của Diệp Mặc cũng đã thay đổi…

Tô Ngọc Tình ngơ ngơ ngẩn ngẩn một lúc lâu.

Diệp Mặc cười nói: “Sao thế? Có gì kỳ lạ à? Sáng này anh đã chăm sóc da mặt một chút.”

Hắn cũng biết chuyện gì xảy ra rồi, chắc chắn là do kỹ năng Dưỡng Khí thăng cấp nên đã cải biến dung mạo và khí chất của hắn, hắn còn cảm giác được cơ thể của mình cường tráng hơn, tinh lực cũng dồi dào hơn xưa.

“Không có gì! Chỉ là rất đẹp trai thôi!”

Tô Ngọc Tình cười, tay ngọc thì nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Diệp Mặc, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy ý cười của nàng đang nhìn Diệp Mặc không chớp mắt.

Bỗng nhiên, nàng lại kiễng chân lên, rồi nghiêng người qua.

Đôi mắt đẹp mông lung hơi khép lại, rồi đôi môi đỏ nhuận nước, đẫy đà đã in lên.

Đôi môi mềm mại của nàng còn mang theo một mùi thơm ngất ngây.

“Ô ô!”

Một tiếng than nhẹ vang lên, đôi mắt đẹp mông lung của nàng đã trở nên mê ly.

Cạch cạch!

Tiếng mở cửa vang lên, Dương Mạn Ny đi từ phòng mình ra phòng khách, khi cô nhìn về phía nhà bếp thì hơi giật mình một chút.

“Chậc chậc!” Dương Mạn Ny chậc chậc hai tiếng rồi quay người đi.

Tô Ngọc Tình nghe thấy tiếng động này, thì đôi mắt mê ly kia lập tức có vài phần thanh minh, sau đó nàng liền lùi lại một bước, rồi đưa tay ngọc lên sờ bờ môi đỏ của mình một cái, nỉ non nói: “Rất ngọt!”

Tiếp đó, nàng mới quay người nhìn về phía phòng khách, thì gương mặt xinh đẹp của nàng đã hơi đỏ lên.

“Anh tiếp tục đi!”

Nàng nói nhỏ một câu với Diệp Mặc, rồi quay người đi ra phòng khách chơi với hai đứa bé.

“Sáng sớm ngày ra mà đã bán cơm chó rồi à!”

Dương Mạn Ny liếc mắt nhìn Tô Ngọc Tình, rồi còn nở một nụ cười ranh mãnh.

“Không phải đâu, ban nãy. . . em. . .em cảm thấy anh ấy hơi khang khác, dường như còn đẹp trai hơn trước. . . cho nên . . .mới không nhịn được!” Tô Ngọc Tình ngồi xuống ôm hai đứa bé rồi đỏ mặt nói.

Dương Mạn Ny hơi giật mình, rồi nhỏ giọng nói: “Em cũng cảm thấy như vậy à?”

Sau đó, cô cũng ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Tình, “Ban nãy chị đi ra uống nước thì cũng nhìn Diệp Mặc một cái, rồi cảm thấy Diệp Mặc hơi là lạ, chị còn tưởng rằng mình hoa mắt nữa…”

Tô Ngọc Tình hơi cau mày lại, rồi lẩm bẩm: “Anh ấy bảo là. . . sáng nay đã chăm sóc da mặt. . . chắc là vậy rồi!”

Dương Mạn Ny kinh ngạc nói: “Anh ta còn chăm sóc da mặt á?”

“Cũng tốt mà! Em cảm giác da mặt anh ấy còn đẹp hơn em nữa kìa!” Tô Ngọc Tình cười nói: “Chị Mạn Ny, chị trông bọn nhỏ một chút nhé! Em đi thay quần áo với trang điểm đã.” Nàng nói xong thì đặt hai đứa bé xuống, rồi đứng dậy đi lên nhà.

Nửa tiếng sau, Tô Ngọc Tình mới đi xuống, trên người nàng mặc một chiếc váy đầm màu đen ngắn, cộng thêm một đôi tất chân màu đen khiến cho nàng tăng thêm vài phần gợi cảm.

Dương Mạn Ny đợi Tô Ngọc Tình đi xuống rồi mới đi thay quần áo và trang điểm một chút, cơm nước xong xuôi thì đã là chín rưỡi, Diệp Mặc mang hai đứa bé tiễn hai cô gái lên xe như thường lệ.

“Phải ngoan nha! Đừng chọc cha tức giận nha!”

Trước kia lên xe thì Tô Ngọc Tình còn quay người sờ lên đầu hai đứa bé, rồi lại hôn mỗi đứa một cái, sau đó mới lên xe.

Sau đó, chiếc xe chầm chậm rời đi.

“Thật sự là. . . hạnh phúc!”

Một chiếc MPV dừng lại ở cách đó không xa, một đôi mắt đẹp ở trong xe đã nhìn thấy một màn này. Tống Duẫn Chân khẽ thở dài một hơi, trong giọng nói của nàng còn tràn đầy vẻ hâm mộ.

Diệp Mặc đưa mắt nhìn chiếc xe đi ra, hắn đang định quay người đi vào nhà, thì bỗng nhiên nhìn thấy một chiếc xe dừng lại ở cách đó không xa nên hơi giật mình một chút.

Diệp Mặc mỉm cười, rồi mang hai đứa bé đi về phía bên đó.

Khi Diệp Mặc đến gần, một bóng người cao gầy và tịnh lệ bước xuống xe.

Tống Duẫn Chân vuốt tóc một cái rồi mỉm cười nhìn qua.

Diệp Mặc cười nói: “Cô đến nhanh thế!”

Khoảng 7 giờ sáng nay, vị người đã liên lạc với hắn, nói rằng hôm nay sẽ trở về nước H, cho nên muốn đi qua đây nói lời tạm biệt với hắn.

Tống Duẫn Chân giật đầu, cười nói: “Đúng vậy nhỉ!”

Nàng đánh giá người đàn ông trước mặt mình một chút, thì ánh mắt của nàng dần dần trở nên hoảng hốt.

Nàng cảm thấy, dường như Diệp Mặc đã thay đổi không ít so với lần trước, nhưng, nàng cũng không quá chắc chắn, vì dù sao hai người cũng chỉ gặp mặt được vài lần.

“Tôi có thể. . . bế một chút không?”

Một lát sau, Tống Duẫn Chân mới tỉnh táo lại, nàng đã chuyển sự chú ý từ gương mặt kia sang hai đứa bé ở trong ngực Diệp Mặc.

Bình Luận (0)
Comment