Tô Ngọc Tình lại nghĩ đến thứ gì đó cho nên mặt của nàng hơi đỏ lên, trong đôi mắt đẹp của nàng đã thấm ra một mảnh xấu hổ.
“Vậy. . . vậy. . . em tắm với anh nhé!”
Nàng đỏ mặt, quay người lôi kéo Diệp Mặc đi về phía phòng ngủ.
Hơn hai giờ sáng thì hai người mới đi ngủ.
Sau giờ, Diệp Mặc đã tỉnh dậy, nhưng hắn vẫn nằm ôm người ngọc trong ngực chứ không rời giường.
Diệp Mặc ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của nàng, rồi cảm thụ hơi thở và nhịp tim của nàng, hắn rất yêu thích cảm giác này.
Khi nghe thấy tiếng động bên phía bọn nhỏ, thì hắn mới nhẹ nhàng xuống giường, rồi đi qua ôm hai đứa bé xuống nhà, sau đó mới thay tã, pha sữa và làm thức ăn bổ sung cho bọn nhỏ.
Hai đứa bé đã hơn mười tháng tuổi rồi, cho nên cũng ăn được khá nhiều thứ, mà hai đứa bé cũng rất thích ăn thức ăn bổ sung Diệp Mặc làm.
Sau khi hai đứa bé ăn no, Diệp Mặc lại dẫn bọn chúng đi ra ngoài đi dạo một vòng.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Dưỡng Khí đã thăng cấp!]
Đi được một lát, hắn nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên.
Diệp Mặc hơi giật mình, tiếp theo thì cảm khái một câu: “Cuối cùng cũng thăng cấp!”
Thật ra thì kỹ năng này tự động thăng cấp chứ không cần tập luyện, bởi vì mỗi lần hô hấp cũng xem như là tập luyện rồi, nhưng cũng chính vì như vậy nên tốc độ thăng cấp rất chậm, lâu như vậy rồi mà mới thăng cấp {Đại sư}.
Tiếp đó, Diệp Mặc mở giao diện hệ thống ra xem.
Đằng sau giá trị tài sản hiện ra hai ngôi sao, nhưng đằng sau giá trị năng lực lại vẫn là số 113 như cũ chứ không thay đổi thành ngôi sao.
Diệp Mặc suy nghĩ một chút, nhưng cũng chẳng nghĩ ra gì cả.
Nếu như theo quy luật trước kia, thì hắn chỉ cần tăng thêm bảy điểm năng lực nữa là có thể nhận được một tấm thẻ kỹ năng, chẳng khác nào thêm một kỹ năng cấp {Siêu phàm} nữa.
“Hiện giờ có Trù Nghệ và Tuệ Nhãn đã lên cấp {Siêu phàm}, tiếp theo nên dùng cho kỹ năng nào đây?”
“Dưỡng Khí sao? Hay là Thủ Công, Nhạc cụ, Ca hát, hay là Lái xe nhỉ?”
Diệp Mặc vừa suy nghĩ vừa đẩy xe đẩy dành cho trẻ sơ sinh về phía trước.
Hắn tiếp tục mang hai đứa bé đi dạo một lúc.
Khi về đến nhà thì Diệp Mặc mới bắt đầu làm bữa sáng.
Hơn tám giờ, Dương Mạn Ny ngủ dậy, cô mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ đi ra ngoài phòng khách.
Dương Mạn Ny ngáp một cái, trên gương mặt diễm lệ và vũ mị của cô tràn đầy vẻ lười biếng và mệt mỏi.
Cô đi vào nhà bếp như mọi khi, liếc mắt nhìn Diệp Mặc đang bận rộn ở một bên, rồi mở tủ lạnh ra để lấy một chai nước.
Dương Mạn Ny vặn nắp chai, đang định uống vài ngụm.
Thì ngay sau đó, cô nhớ đến thứ gì đó, nên vội vàng vặn nắp chai lại, rồi cất vào trong tủ lạnh.
Hôm nay là chu kỳ kinh nguyệt của cô, cho nên không thể uống nước lạnh được.
Dương Mạn Ny lại lấy một chai nước nguội, rồi mới uống vài ngụm, sau đó đi qua bên cạnh Diệp Mặc.
“Lại là bánh bao hấp à!” Dương Mạn Ny nói thầm một câu.
Diệp Mặc nghe thấy thế thì hơi giật mình, “Cô không thích ăn à?”
Hắn thấy Dương Mạn Ny và Tô Ngọc Tình đều thích ăn cho nên mới thường xuyên làm món này.
“Không! Tôi nói là . . . rất tốt!” Dương Mạn Ny cười nói, sau đó, ánh mắt của cô nhìn thoáng qua gương mặt của Diệp Mặc.
Ngay sau đó, Dương Mạn Ny giật nảy mình.
Đôi mắt xinh đẹp của cô dần dần mở to ra, thần sắc vô cùng hoảng hốt, giống như gặp phải một chuyện gì rất khó tin vậy.
Diệp Mặc nhìn thấy dáng vẻ này của Dương Mạn Ny thì kinh ngạc nói: “Sao thế?”
“Anh. . .A! Không có. . . không có gì!”
Dương Mạn Ny hơi há miệng ra, ấp úng vài câu, rồi lại lắc lắc đầu.
Cô cảm thấy, có thể là do mình vẫn còn mơ ngủ, hoặc là do mất máu quá nhiều nên hơi hoa mắt, cho nên mới cảm thấy hôm nay Diệp Mặc cực kỳ đẹp trai.
“Tôi. . . về phòng chợp mắt một lúc!”
Dương Mạn Ny quay người, bước nhanh về phòng, cô vừa đi vừa giơ tay lên dụi dụi mắt.
Diệp Mặc cũng không để ý lắm, liền tiếp tục công việc.
Khoảng tầm 10 phút sau, Tô Ngọc Tình mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh đi xuống nhà, cơ thể trắng như tuyết ở bên trong như ẩn như hiện.
Gương mặt xinh đẹp của nàng thì hồng nhuận phơn phớt, thần thái sáng láng, không có một chút vẻ mệt mỏi nào.
Nàng tiến vào nhà bếp, rồi ôm eo Diệp Mặc từ phía sau, rồi hỏi.
“Anh đang làm món gì đấy!”
Nàng đem gương mặt gối lên bả vai hắn, sau đó nhìn về phía trước một chút, rồi lại nhếch miệng cười.
Diệp Mặc đã làm rất nhiều món để ăn sáng, nhưng nàng thích nhất chính là sủi cảo và món bánh bao hấp này.
Tô Ngọc Tình ôm một lúc, rồi nghiêng người hôn lên gương mặt Diệp Mặc một cái, sau đó mới buông tay ra, nàng đang định đi qua nhìn hai đứa bé, thì ánh mắt của nàng đã ngưng trệ khi liếc qua gương mặt quen thuộc kia.
Đôi môi đỏ căng mọng của nàng hơi há ra, còn đôi mắt đẹp của nàng cũng mở to ra, tràn đầy vẻ kinh ngạc.