Hai người hàn huyên thêm một lúc, Tống Duẫn Chân mới cúp điện thoại.
Tống Duẫn Chân nói vài câu với trợ lý: “Lát nữa đưa anh ta đến bệnh viện đi, rồi chụp vài tấm ảnh đưa cho phóng viên, để cho bọn họ tuyên truyền một chút, rồi đặt vé máy bay cho anh ta vào sáng mai đi!”
Sau đó, nàng mới đi xuống dưới.
Tống Duẫn Chân ngồi lên xe, ngả người ra sau, híp mắt một lúc.
Những chuyện tên khốn khiếp kia làm vẫn khiến cho nàng cảm thấy buồn nôn.
Một lúc lâu sau, nàng mới thở nhẹ một hơi, tâm thần cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Tiếp đó, nàng nghĩ đến thứ gì đó, nên khẽ cắn bờ môi đỏ căng mọng, nở nang, rồi cầm điện thoại di động lên tìm kiếm một cái tên.
“Thật sự là. . . quá xinh đẹp!”
Tống Duẫn Chân nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rồi ngẩn ngơ, hoảng hốt.
Nàng cũng đã thăm dò chuyện hôm nay, cho nên cũng biết Diệp tiên sinh đã ra mặt thay cho vị Tô Thiên Hậu này.
Nàng còn thấy tin tức vị Tô Thiên Hậu này đã sinh con vào năm ngoái, hiển nhiên vị này chính là mẹ của hai đứa bé kia rồi.
Tống Duẫn Chân lại mỉm cười, rồi thì thào một câu: “Chẳng trách!”
Trước kia nàng còn rất phiền muộn, không hiểu vì sao Diệp tiên sinh nhìn thấy mình lại không có chút ý tứ nào, ngay cả một chút gợn sóng trong mắt cũng không có, hoàn toàn bỏ qua dung mạo xinh đẹp của nàng, khiến cho nàng cảm thấy rất khó tin.
Hiện giờ, cuối cùng nàng cũng đã hiểu rồi.
Vị phu nhân này của Diệp tiên sinh còn xinh đẹp hơn nàng nhiều!
“Chân chính. . . tiên nữ!”
Tống Duẫn Chân cẩn thận ngắm nghía một lúc, nàng còn tưởng rằng mình sẽ hơi ghen tỵ hoặc là hâm mộ, thế nhưng mà, trong lòng nàng chỉ có sợ hãi thán phục, thậm chí cũng hơi ưa thích.
Tống Duẫn Chân ngơ ngơ ngẩn ngẩn một lúc lâu, thì trong lòng nàng lại cảm thấy hơi tiếc nuối.
Nàng đã đến Hoa quốc nửa tháng rồi, mọi chuyện cũng đã xử lý xong, cũng đã nhận được lời hứa hẹn của Diệp tiên sinh, cho nên cần phải trở về nước rồi.
Thế nhưng mà, khi nàng nghĩ đến chuyện mình sẽ không được thưởng thức tài nghệ của Diệp tiên sinh, và cũng không được gặp mặt Diệp tiên sinh thì nàng lại cảm thấy hơi khó chịu.
Nàng cũng không biết mình bị làm sao, lẽ nào đây tình yêu sao?
Chắc là không phải đâu!
Hơn nữa, nàng cũng không có kinh nghiệm trên phương diện tình cảm này, cho nên cũng không biết thế nào là thích, thế nào là yêu.
“Trở về thôi!”
Một lúc lâu sau, Tống Duẫn Chân mới thở dài một hơi, rồi hô lên một tiếng với tài xế, sau đó ngả người ra sau, rồi đóng đôi mắt lại.
……
Lệ Cung Uyển.
Hơn mười một giờ, Diệp Mặc kết thúc live stream thì đi ra ngoài.
Hắn vừa vào phòng khách thì Dương Mạn Ny đã hưng phấn hô lên một câu: “Diệp Mặc, Diệp Mặc, có tin tức lớn!”
“Tin tức gì?”
Diệp Mặc bình tĩnh đi qua ngồi xuống bên cạnh Tô Ngọc Tình, rồi khẽ vươn tay ôm lấy vòng eo uyển chuyển của nàng.
Tô Ngọc Tình vừa mới tắm rửa xong, trên người còn có một mùi hương hết sức mê người của sữa tắm trộn lẫn với mùi thơm cơ thể.
“Anh xem này!”
Nàng thuận thế chui vào trong ngực Diệp Mặc, hắn có thể cảm nhận được da thịt trơn bóng và mềm mại của nàng qua chiếc váy ngủ viền ren mỏng manh.
Diệp Mặc ôm nàng, hôn lên tóc nàng một cái, rồi mới ngước mắt nhìn qua.
Trong màn hình điện thoại di động của nàng là một tin tức trên Weibo, nói rằng Kwon Jae Woo bị thương chỗ đó nên đã phải nhập viện lúc nửa đêm!
Dương Mạn Ny vừa nhìn điện thoại di động vừa mắng: “Tên này chính là đồ cặn bã! Anh xem này, còn có tin tức nói, có một camera đã quay được cảnh hai cô gái trẻ tuổi đi vào phòng tên này, đúng là cầm thú mà!”
Diệp Mặc cười nói: “Vậy. . .vậy anh ta không quay phim được nữa rồi nhỉ!”
“Chắc chắn rồi! Trong nhóm chat còn nói rằng, anh ta bị thương rất nghiêm trọng, cho nên ngày mai sẽ về nước để tiếp tục điều trị, bên phía công ty YP cũng đã hủy hợp đồng với anh ta, họ chuẩn bị đổi một người khác đóng vai nam chính rồi.” Dương Mạn Ny nói.
Cô nói xong thì mặt mũi tràn đầy nụ cười mừng rỡ, hớn hở.
“Vậy thì tốt rồi!” Diệp Mặc cười nói: “Khá muộn rồi đấy, chúng ta đi ngủ thôi!”
“Đúng là khá muộn rồi, chị Mạn Ny, đi ngủ thôi!” Tô Ngọc Tình nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói.
“Ừm! Đúng là hơi muộn! Vậy chị đi ngủ trước đây!”
Dương Mạn Ny đứng dậy, rồi ngáp một cái.
“Bảo bối Ngọc Tình, ngủ ngon!”
Dương Mạn Ny còn cầm theo điện thoại di động, Ipad và xạc pin về phòng mình.
“Bọn mình cũng lên nhà đi! Mười giờ các con đã ngủ rồi, em và chị Mạn Ny còn tắm rửa, đọc truyện tranh và dạy các con nói vài từ mới nữa đấy!” Tô Ngọc Tình đứng dậy, kéo tay Diệp Mặc chạy lên nhà.
“Hôm nay anh có mệt không?”
Khi đi lên, nàng chợt xoay người lại, hé miệng cười một tiếng.
Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng đã có mấy phần thẹn thùng và vài phần quyến rũ.
“Không hề! Em đã bao giờ thấy anh mệt mỏi chưa!”
Diệp Mặc nhìn đến ngơ ngẩn, sau đó hắn cười nói, rồi nhẹ nhàng gãi gãi bàn tay ngọc mềm mại của nàng.
“Cũng đúng nha!”
Tô Ngọc Tình thì thào một tiếng, rồi lại cười.
Dường như Diệp Mặc chưa bao giờ mệt mỏi, mặc kệ là thời điểm nào thì tinh lực của Diệp Mặc vẫn rất dồi dào.