“Chậc chậc!”
Tống Duẫn Chân đi vào quét mắt nhìn hai cô gái một chút, nhất thời chậc chậc hơi tiếng.
“Chó chết!”
Nàng lại quay sang nhìn về phía Kwon Jea Woo, rồi thấp giọng mắng một câu, trong tim nàng là cuồn cuộn lửa giận.
Tống Duẫn Chân nói nhỏ với trợ lý ở bên cạnh: “Mặc quần áo cho hai cô ấy, rồi dẫn ra ngoài trấn an đi!”
“Vâng!” Trợ lý lên tiếng rồi tiến lên.
“Hội. . . Hội trưởng Tống, các cô ấy. . . các cô ấy đều tự nguyện, tôi. . . tôi không làm gì cả!” Kwon Jea Woo nằm trên mặt đất thấy thế thì cuống quít giải thích, dường như anh ta đã sợ vỡ mật, cho nên đã khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Thật sao?” Tống Duẫn Chân cười, nhưng đôi mắt của nàng vẫn lạnh lùng như cũ.
“Tôi nghe nói, anh rất thích chơi trò này, còn suýt nữa làm chết người khi ở trong nước, không ngờ đến nơi này mà anh còn dám chơi tiếp, lá gan không nhỏ nhỉ” Tống Duẫn Chân dạo bước đi đến cạnh giường, rồi đẩy nhẹ miệng túi vải đen ra xem một chút.
Nàng xoay người lại, cười khẽ nói: “Nếu như anh ta đã thích như vậy, thế thì hôm nay cho tôi anh nếm thử cảm giác đó nhé!”
“Không…đừng, đừng mà!”
Kwon Jea Woo bị dọa đến mức run rẩy kịch liệt, gương mặt đẹp trai của anh ta đã trắng bệch, lại vặn vẹo và méo mó vì đã kinh hoàng, hoảng sợ đến cực điểm.
“Lên đi!” Tống Duẫn Chân không thèm nhìn Kwon Jea Woo nữa, mà vẫy tay ra hiệu với một người.
Người kia cung kính lên tiếng, rồi đi qua lấy dây điện trong túi vải, cuốn vài vòng rồi bước nhanh về phía Kwon Jea Woo, sau đó thắt lên cổ của Kwon Jea Woo, rồi dùng sức siết mạnh.
“Khụ khụ…….!”
Kwon Jea Woo hết sức đau đến, gương mặt bởi vì ngạt thở nên đã đỏ bừng lên, đôi mắt cũng sắp lồi ra cả, ben trong tràn đầy tơ máu.
“Nhẹ một chút, đừng để anh ta chết!” Tống Duẫn Chân hờ hững nhìn cảnh này.
Nàng còn định ngồi xuống, nhưng nghĩ đến tên khốn bẩn thỉu này đã ngồi vào cái ghế này, liền cảm thấy chán ghét nên cũng chẳng muốn ngồi nữa.
“Hội. . . Hội trưởng Tống, tôi biết sai rồi, tôi. . . tôi không dám nữa!”
Kwon Jea Woo vừa giãy dụa, vừa kêu khóc cầu khẩn, trên gương mặt anh ta tràn đầy nước mắt và nước mũi.
Tống Duẫn Chân lạnh lùng nói: “Anh biết sai thật sao? Thế anh có biết mình sai ở đâu không?”
Kwon Jea Woo vội vàng nói:“Tôi. . . tôi không nên làm những chuyện này, tôi là tên khốn khiến, tôi không phải người, Hội trưởng Tống, ngài yên tâm, tôi . . . tôi nhất định sửa đổi, sau này cũng không dám tiếp tục nữa!”
Tống Duẫn Chân cười xùy một tiếng. “Xem ra, anh vẫn chưa biết mình sai ở đâu!”
Sắc mặt Kwon Jea Woo cứng đờ, anh ta cảm thấy rất mờ mịt.
Chẳng lẽ. . . không phải vì nguyên nhân này sao?
Nếu như không phải, vậy thì vì nguyên nhân gì đây?
Trong lúc nhất thời, Kwon Jea Woo nghĩ mãi vẫn không hiểu.
“Anh thử nghĩ kỹ xem, hôm nay anh đã trêu chọc người nào.”
“Hôm nay?” Kwon Jea Woo hơi giật mình, anh ta cẩn thận suy nghĩ một lần, hình như hôm nay anh ta không trêu chọc ai mà! Khoan đã. . .bỗng nhiên anh ta nhớ lại chuyện trên bữa dạ hội.
“Không…không thể nào đâu!”
Sau đó, Kwon Jea Woo thì thào một câu, gương mặt anh ta hiện lên vẻ không tin.
Anh ta chỉ trêu chọc một người nước Hoa, lại còn là người trong làng giải trí, tại sao lại có thể dẫn đến một nhân vật lợi hại như Hội trưởng Tống chứ? Thậm chí còn để cho Hội trưởng Tống đích thân đến đây nữa!
Chuyện này, làm sao có thể chứ!
Kwon Jea Woo cảm thấy, ý nghĩ này cực kỳ hoang đường!
“Anh đã chọc phải một người không nên chọc rồi! Diệp tiên sinh là một nhân vật lợi hại và tôn quý hơn cả tôi đấy!”
“Anh nói xem, anh là cái chim gì mà dám trêu chọc Diệp tiên sinh, hả?”
Tống Duẫn Chân lạnh lùng nheo mắt nhìn Kwon Jea Woo, trong mắt nàng tràn đầy mỉa mai và khinh thường.
Kwon Jea Woo nằm trên mặt đất nghe thấy thế thì ngẩn ngơ.
Ngay sau đó, đôi mắt anh ta trợn trừng trừng vì hoảng sợ và chấn động, tiếp đó, cơ thể của anh ta đã run rẩy kịch liệt.
Mình đã trêu chọc phải nhân vật kinh khủng nào đây!
Chẳng trách phó tổng giám đốc Lại sẽ nói như vậy, thế mà mình còn khinh thường, còn cảm thấy chẳng có gì ghê gớm, còn cảm thấy thân phận và địa vị của mình rất ghê gớm.
Bây giờ nghĩ lại thì đúng là mình quá ngu xuẩn!
“Diệp tiên sinh rất dễ tính, cho nên chỉ bảo tôi đuổi anh đi thôi, ban đầu tôi cũng định làm như vậy, nhưng bây giờ, tôi đã đổi ý rồi. . .”
“Nếu như anh thích chơi như vậy, thì tôi sẽ cho anh. . .không chơi được nữa. . .”
Tống Duẫn Chân nói, giọng điệu của cô dần dần lạnh xuống.
Tiếp đó, cô vẫy tay gọi một người xuống, rồi nhỏ giọng nói vài câu.
“Vâng! Hội trưởng!”
Người kia gật đầu một cái rồi nhìn về phía Kwon Jea Woo ở trên mặt đất, trên mặt người này đã lộ ra vài phần cổ quái, rồi ánh mắt anh ta di chuyển xuống nửa thân dưới của Kwon Jea Woo.
“Không…không…đừng mà!”
Kwon Jea Woo giật mình, ngay sau đó, anh ta đã sợ đến vỡ mật, rồi điên cuồng giãy dụa và kêu gào.
Nhưng ngay sau đó, miệng anh ta đã bị bịt lại.
Tống Duẫn Chân không tiếp tục nhìn nữa, tình cảnh này quá ghê tởm, thật sự là bẩn mắt của mình.
Nàng quay người đi ra ngoài.
Một lát sau, Tống Duẫn Chân thấy bên trong không còn động tĩnh, nàng mới lấy điện thoại ra gọi cho Diệp tiên sinh.
“Diệp tiên sinh, mọi chuyện xong xuôi rồi, tôi cũng giúp anh nghĩ lý do rồi, là do bị thương, bên dưới bị thương rất nghiêm trọng nên phải nghỉ ngơi mấy tháng, cho nên không thể nào quay phim!”
“Lát nữa tôi sẽ đưa anh ta vào bệnh viện, sáng ngày mai sẽ để anh ta cuốn xéo!”