“Hội trưởng Tống có biết Kwon Jea Woo kia không?”
“Biết chứ! Đó là một ngôi sao rất nổi tiếng mà! Anh ta. . . làm sao vậy?” Tống Duẫn Chân kinh ngạc nói.
Diệp Mặc nói: “Thời gian gần đây anh ta đã nhận một bộ phim điện ảnh của công ty YP cho nên đã đến Hoa quốc, nhưng tôi muốn anh ta bỏ bộ phim này, rồi cút ra khỏi Hoa quốc.”
Tống Duẫn Chân nghe xong thì lại nhướn mày lên.
Xem ra Kwon Jea Woo này đã chọc phải Diệp tiên sinh rồi!
Tống Duẫn Chân chờ một lát vẫn không thấy Diệp tiên sinh nói tiếp thì lại kinh ngạc hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy thôi à?”
Diệp Mặc nói: “Như vậy là được rồi!”
“Diệp tiên sinh đúng là người lương thiện mà!” Tống Duẫn Chân hé miệng cười: “Anh yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này giúp anh!”
“Được! Vậy thì cảm ơn Hội trưởng Tống nhé, coi như tôi nợ cô một ân tình, sau này cô cần tôi giúp một tay thì cứ mở miệng nhé.” Diệp Mặc cười nói, giọng nói của hắn còn mang theo vài phần ý vị sâu xa.
“Diệp tiên sinh đúng là một người thông minh!”
Tống Duẫn Chân nghe hiểu ý tứ của Diệp Mặc thì cười một tiếng, “Anh cứ chờ tin tốt của tôi đi! Vậy thôi nhé!”
Hai người nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
“Kwon Jea Woo. . .”
Tống Duẫn Chân thì thài một câu, ý cười trên mặt nàng đã không còn, mà thay vào đó là vẻ hờ hững và băng lãnh, trong đôi mắt đẹp của nàng còn hiện lên vài tia sáng lạnh lẽo.
Tuy rằng người này có chút danh tiếng, nhưng cũng chỉ là một ngôi sao, minh tinh mà thôi, thế mà lại dám trêu chọc một nhân vật như Diệp tiên sinh, đúng là không biết tốt xấu, không biết sống chết là gì!
Sau đó, Tống Duẫn Chân lại nghĩ đến điều gì đó nên trên mặt nàng lộ ra vẻ căm ghét mãnh liệt.
Nàng cũng đã nghe thấy một số tin đồn liên quan đến người này, nói rằng anh ta có sở thích tra tấn phụ nữ, rất biến thái, đã từng làm tàn phế mấy cô gái, có lần còn suýt chết người, nhưng cuối cùng vẫn dùng tiến để giải quyết, quả thật là một tên cặn bã!
Tống Duẫn Chân quay sang nói với trợ lý: “Đi tìm điện thoại hội trưởng Bùi của công ty YP cho tôi!”
Rất nhanh, Tống Duẫn Chân đã gọi cú điện thoại này.
Khách sạn Quốc Mậu.
Trong gian phòng hào hoa đã không còn tiếng động.
Chỉ có một thân hình cao lớn đang đứng bên cửa sổ, anh ta thở hổn hển vài lần, rồi cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, trên mặt đã lộ ra vẻ thỏa mãn.
Kwon Jea Woo lại liếc mắt nhìn về phía giường, sau đó cười tự đắc một tiếng, rồi mới quay người đi về phía phòng tắm.
Anh ta vừa tắm rửa vừa thích ý ngâm nga vài bài hát.
Khi anh ta đang tắm, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa.
Rầm rầm rầm!
Âm thanh rất vang dội.
“Ai thế?” Trong lúc vô thức, Kwon Jea Woo hô lên một câu bằng tiếng nước H.
Người ngoài cửa cũng dùng tiếng nước H nói: “Là sếp Triệu bảo chúng tôi đến, phải bổ sung một chút hợp đồng!”
Kwon Jea Woo nhướn mày, anh ta cảm thấy hơi khó hiểu.
Tổng giám đốc Triệu không hề nói với anh ta chuyện này.
Kwon Jea Woo nghe thấy tiếng đập cửa vẫn vang lên thì cảm thấy không kiên nhẫn, anh ta tranh thủ thời gian tắm rửa, rồi quấn khăn tắm đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, mấy bóng người cao to đã lập tức xông vào.
Kwon Jea Woo ngẩn người ra.
Anh ta còn chưa kịp phản ứng đã bị ấn ngã xuống đất.
Kwon Jea Woo mặt mũi tràn đầy kinh hoàng, điên cuồng giãy dụa, “Các người. . . các người là ai? Các người muốn làm gì?”
Nhưng, anh ta làm sao có thể thoát nổi, càng giãy dụa thì càng bị ấn mạnh hơn.
Cộc cộc cộc!
Ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà.
Kwon Jea Woo vô thức ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một bóng người cao gầy bước vào cửa, rồi từ trên cao nhìn xuống quan sát anh ta, gương mặt xinh đẹp và lạnh lùng kia đẹp đến mức lóa mắt.
Kwon Jea Woo nhìn đến mức ngẩn ngơ và thất thần.
Ngay sau đó, anh ta đã nhận ra người này là ai, nên toàn thân run rẩy kịch liệt, sắc mặt cũng đã trở nên trắng bệch.
“Hội. . . Hội trưởng Tống!”
Đôi môi Kwon Jea Woo run rẩy, trong lòng anh ta ngập tràn sợ hãi.
Vị Hội trưởng Tống này chính là người thừa kế của tập đoàn LT, là một nhân vật quyền thế ngập trời ở trong nước, quyền lực, địa vị và thân phân cao đến mức dọa người!
Thế nhưng mà, tại sao một nhân vật tôn quý như vậy lại xuất hiện ở đây?
Hơn nữa, còn đến tìm anh ta?
Anh ta chưa bao giờ dám trêu chọc vị này, cũng chưa bao giờ trêu chọc người của tập đoànLT, coi như anh ta ngu xuẩn đến đâu thì cũng hiểu, không thể gây sự với người của tài phiệt!
Tống Duẫn Chân lạnh lùng nheo mắt nhìn Kwon Jea Woo, trong đôi mắt của nàng lộ ra vẻ căm ghét mãnh liệt.
Sau đó, nàng hơi vung tay lên, ra hiệu cho mấy người kia kéo người vào trong.
Những người đàn ông cao to kia lập tức kéo Kwon Jea Woo đi vào.
Ba!
Mấy người đứng ngoài cửa canh chừng thì đóng cửa lại.
Hai bóng người trên giường thì kinh hoảng bò dậy, rồi co rúc vào một góc, mặt mũi tràn đầy lo sợ không yên, trên lưng và trên tay, thậm chí cả cổ của hai cô gái đều có vết máu ứ đọng, giống như là bị siết và vị quất vậy.
Đến cả hai gương mặt xinh đẹp cũng hơi sưng lên, giống như bị đánh vậy.