Trong hội trường yến hội, Cao Mỹ Hồng quay người nhìn bốn phía một chút, thì không thấy bóng dáng của tên kia đâu.
“Tên người nước H kia đi rồi!”
Cô ta nhất thời vỗ ngực, rồi nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Ban nãy, Cao Mỹ Hồng đã chú ý thấy, tên người nước H này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào các cô, khiến cho cô ta cảm thấy rất khó chịu.
Dương Mạn Ny hừ một tiếng, “Đi càng tốt!”
Tô Ngọc Tình cũng nhìn quanh một chút rồi nhẹ nhàng thở ra.
Cao Mỹ Hồng nói: “Tên người nước H này ghê tởm như vậy mà em còn quay phim à?”
“Không sao đâu, chỉ là nhân vật khách mời thôi mà!” Tô Ngọc Tình mỉm cười, nàng cũng không lo lắng.
“Cũng đúng!” Cao Mỹ Hồng mỉm cười, cũng không nói gì nữa.
Trò chuyện một lúc, đến hơn 8 giờ thì mấy người mới rời đi.
Hai người Tô Ngọc Tình lên xe của mình, rồi trở về Lệ Cung Uyển.
Diệp Mặc đã nghe thấy tiếng xe, cho nên tạm thời dừng live stream để đi ra đón.
“Về rồi à!”
“Vâng!” Tô Ngọc Tình đi vào nhà, nàng còn xoay nhẹ vài vòng để phô bày bộ lễ phục trên người, rồi mím môi cười nói: “Thế nào, hôm nay em mặc bộ này có đẹp không?”
“Quá đẹp!” Diệp Mặc nhìn đến mức ngơ ngác, thất thần.
“Em còn cố tình không tẩy trang và thấy quần áo là để cho anh xem đấy!”
Tô Ngọc Tình thay dép, rồi đi qua nắm nhẹ tay của Diệp Mặc, một đôi mắt tươi sáng của nàng tràn đầy ý cười và nhu tình.
Nàng kiễng chân, nghiêng người qua, đôi mắt đẹp hơi khép lại, rồi nhẹ nhàng hôn lên môi Diệp Mặc một cái, sau đó mới cười khúc khich quay người đi vào trong phòng khách với hai đứa bé.
“Em đi vào với các con đây!”
“Diệp Mặc, hôm nay bọn tôi gặp một tên người nước H, chính là ngôi sao Kwon Jea Woo ý!”
Dương Mạn Ny đang vịn tường, nhếch đôi chân thon dài nở nang lên để tháo giày cao gót, cô vừa thay dép vừa kể cho Diệp Mặc nghe chuyện tối hôm nay.
“Người này cực kỳ đáng ghét!”
Dương Mạn Ny nói xong thì đi vào nhà bếp lấy một chai nước lạnh uống, sau đó lại đi ra phòng khách ngồi xuống.
“Em cũng rất ghét anh ta!”
Tô Ngọc Tình ôm hai đứa bé ở một bên cũng ngẩng đầu lên nói.
Nàng đã lăn lộn ở làng giải trí nhiều năm rồi, cho nên ánh mắt cũng khá chuẩn, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Kwon Jea Woo thì đã cảm thấy rất chán ghét rồi.
Diệp Mặc nghe xong thì sắc mặt hơi trầm xuống.
“Là người nước H à!”
Hắn hơi híp mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lùng.
Diệp Mặc trầm ngâm một lát, rồi nói: “Hay là. . . hủy bộ phim đó đi!”
“Không đến nỗi thế đâu!” Tô Ngọc Tình lắc đầu, “Đến khi em vào tổ quay phim, thì có lẽ không gặp anh ta đâu, với lại, cũng đã ký hợp đồng rồi, giờ hủy thì không hay lắm!”
“Cũng được!”
Diệp Mặc không nói gì nữa, hắn đi nấu hai bát mỳ cho hai cô gái, rồi mới quay lại phòng làm việc.
Hắn ngồi trầm ngâm một lát, rồi cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc.
Đế Kinh,
Trong một khách sạn hào hoa.
Người ngọc ngoi lên mặt nước của bể bơi.
Gương mặt trứng ngỗng tinh xảo, xinh đẹp không chút tì vết, sống mũi vểnh cao tinh xảo, đôi môi đỏ căng mọng, và cả một đôi mắt đẹp tươi sáng, mông lung, ngũ quan hoàn mỹ không một chút tì vết.
Da thịt của nàng trắng như tuyết, mềm mại trơn nhẵn như trẻ con, còn có một loại tính chất giống như ngọc khiến cho những giọt nước không thể dính nổi lên da thịt nàng.
Hai bờ vai xinh đẹp của nàng cũng đã lộ ra mặt nước.
Thông qua mặt nước lăn tăn, vẫn có thể nhìn thấy phong cảnh mê người ẩn dưới mặt nước, một bộ Bikini vài miếng vải căn bản không thể che nổi dáng người uyển chuyển, xinh đẹp, và ngọn núi sừng sững ở trước ngực của nàng.
Nhưng vòng eo của nàng lại thon gọn, săn chắc và mềm mại như rắn nước.
Một chiếc quần bơi nhỏ bé đang không ngừng quấn chắt lấy bờ mông tròn trịa như trái mật đào kia.
Cặp đùi thon dài và săn chắc đã hoàn toàn lộ ra ngoài.
Hô!
Tống Duẫn Chân hít sâu một hơi, rồi cơ thể của nàng lại chui xuống mặt nước, dáng người uyển chuyển du động dưới mặt nước, nhìn giống như Mỹ Nhân Ngư( nàng tiên cá) vậy.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy có người gọi nàng trong tiếng nước ồn ào.
“Hội trưởng!”
Tống Duẫn Chân lại chui ra khỏi mặt nước một lần nữa.
Trợ lý đang cầm điện thoại di động đừng chờ bên cạnh bể bơi.
“Chuyện gì?”
Trợ lý cung kính nói: “Điện thoại của Diệp tiên sinh!”
Người ngọc ngơ ngác một chút, tiếp đó thì đôi mắt đẹp sáng lên, nàng vội vàng bơi lại gần, rồi leo lên bờ.
Nàng nhận khăn tắm để lau người một chút, rồi đưa tay tháo chiếc mũ bơi xuống, một mái tóc dài đen nhánh lập tức rơi xuống bờ vai thơm, phủ lên chiếc lưng trơn bóng và gợi cảm.
“Diệp tiên sinh, sao hôm nay lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi vậy?”
Tống Duẫn Chân cầm điện thoại di động, rồi cất bước đi về phía ghế nằm.
Giọng nói của Diệp Mặc vang lên ở đầu dây bên kia: “Tôi muốn nhờ hội trưởng Tống một chuyện nhỏ!”
“Ồ!” Tống Duẫn Chân hơi giật mình, trong mắt nàng lóe lên một vệt hoang mang.
Với thân phận và địa vị của Diệp tiên sinh ở Hoa quốc này, thì còn có chuyện cần nhờ nàng xử lý sao?
Tống Duẫn Chân nghe đến đây thì hơi cau mày lại.