Sắc mặt của Kwon Jea Woo dần dần biến thành tái nhợt.
Anh ta siết chặt nấm đấm, gân xanh trên mu bàn tay cũng đã nổi lên.
Thế mà anh ta lại bị từ chối một lần nữa!
Hai lần liên tiếp!
“Móa!”
Kwon Jea Woo nghiến răng, thầm mắng một câu, sắc mặt anh ta đã vô cùng khó coi.
Kwon Jea Woo hít một hơi thật sâu, mới có thể bình ổn cơn tức giận trong lòng.
Anh ta lấy thêm một ly rượu, rồi uống một hơi cạn sạch, sau đó lại liếc mắt nhìn về phía người ngọc xinh đẹp như tiên ở cách đó không xa, ánh mắt của anh ta hết sức âm trầm, tiếp đó, anh ta lại nhìn về phía cô gái váy đen vừa từ chối mình kia.
“Hừ!” Khóe miệng của Kwon Jea Woo nhếch lên thành một nụ cười mỉa.
Nếu như đang ở trong nước, thì anh ta có rất nhiều biện pháp để ra tay, nhưng dù sao đây cũng là Hoa quốc, cho nên anh ta phải chú ý và cẩn thận hơn một chút mới được.
Kwon Jea Woo híp mắt lại, bắt đầu suy nghĩ.
Lúc này, có người đi qua.
“Kwon tiên sinh!”
Kwon Jea Woo nhìn qua thì thấy là phó tổng giám đốc của công ty con của công ty YP, người này là người Hoa quốc.
Kwon Jea Woo lập tức mỉm cười, hô lên một tiếng: “Chào phó tổng Lại!”
“Tôi đã thấy rồi, Kwon Jea Woo có hứng thú với Tô tiểu thư sao?” Phó tổng giám đốc Lại tiến lại gần, sắc mặt ông ta hơi khó coi.
“Để anh chế giễu rồi!” Kwon Jea Woobật cười, anh ta cũng hơi xấu hổ.
“Kwon tiên sinh, tôi khuyên cậu đừng nên có ý đồ với cô ấy!” Phó tổng giám đốc Lại nhấp một hớp rượu, rồi trầm giọng nói.
“Sao thế?” Kwon Jea Woo hơi giật mình.
“Cô ta rất có bối cảnh, ít nhất thì không có ai trong vòng giải trí Hoa quốc dám trêu chọc cô ta.” Phó tổng giám đốc Lại nói.
“Thế à?”
Kwon Jea Woo hơi cau mày, nhưng anh ta cũng không quá kinh ngạc, bởi vì một cô gái xinh đẹp như vậy thì chắc chắn sẽ có chỗ dựa, ở bên nước H bọn họ thì còn trở thành đồ chơi của đám tài phiệt, cho nên không có gì đáng kinh ngạc cả.
Sau đó, Kwon Jea Woo lại mỉm cười khinh thường.
Anh ta chính là ngôi sao cấp quốc tế, với danh tiếng và địa vị của anh ta thì đến làng giải trí nước H cũng không quản được anh ta, chứ đừng nói là Hoa quốc, cho nên chẳng có gì đáng lo lắng cả, thậm chí anh ta còn cảm thấy rất có tính khiêu chiến!
“Anh không cần lo lắng đâu!”
Kwon Jea Woo cười to một tiếng, rồi vươn tay vỗ vỗ vài người đàn ông trước mặt.
“À mà, Hoa quốc nhiều mỹ nữ thật đấy!” Sau đó, Kwon Jea Woo lại cười nhiệt tình, đôi mắt của anh ta quét qua quét lại trong hội trường, ánh mắt đã hiện lên vẻ nóng rực.
Khuôn mặt của vị phó tổng kia hơi co quắp lại, ông ta cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Kwon Jea Woo thu hồi ánh mắt, rồi tiến lại gần bên tai phó tổng giám đốc Lại, nhỏ giọng hỏi: “Sếp Lại này, tối nay có chương trình gì không?”
“Có! Có! Tôi đã sắp xếp mấy vị luyện tập sinh nước H rồi!”
Kwon Jea Woo nghe câu đầu thì hơi vui vẻ, nhưng sau đó lại cau mày, không vui nói: “Tại sao lại là người nước H, không có người Hoa quốc sao?”
“Chuyện này. . .” Phó tổng giám đốc Lại hiện lên vẻ khó xử.
Người nước H nghe lời hơn, không lo xảy ra chuyện bất ngờ.
“Được rồi được rồi!” Kwon Jea Woo lên tiếng: “Thế này đi, anh sắp xếp cho tôi hai người nhé! Còn nữa, nhớ phải chuẩn bị các công cụ mà tôi bảo nói nhé, nữa tiếng nữa tôi sẽ về phòng, anh xem đó mà làm đi!”
Kwon Jea Woo nói xong thì sắc mặt anh ta đã chuyển sang lạnh lùng.
“Được rồi!” Phó tổng giám đốc Lại vội vàng gật đầu.
Ông ta bước nhanh ra ngoài, sắc mặt ông ta hơi khó chịu.
Ông ta luôn cảm thấy, tên người nước H này hơi biến thái, mấy công cụ mà tên đó yêu cầu đã chứng minh điểm này, nhưng ông ta cũng không dám đắc tội với người này, dù sao ông ta cũng chỉ là phó tổng giám đốc của một công ty nước H, nếu như đắc tội với một ngôi sao quốc tế thì chắc chắn ông ta sẽ bị cuốn xéo.
Kwon Jea Woo nhìn thấy dáng vẻ vội vàng kia thì mỉm cười khinh thường.
Sau đó, anh ta lại nhấp một ngụm rượu, trên gương mặt đẹp trai lại lộ ra nụ cười ấm áp và ưu nhã, phong độ nhẹ nhàng.
Kwon Jea Woo tiếp tục cười nói, trò chuyện, giao lưu với người xung quanh.
Ánh mắt của anh ta không ngừng đảo qua mấy bóng người đang di chuyển trong hội trường, càng nhìn thì trong lòng anh ta càng khô nóng, anh ta rất muốn trở về phòng để hung hăng phát tiết một phen.
Ông!
Nửa tiếng sau, điện thoại di động rung lên, là tin nhắn của phó tổng giám đốc Lại.
Kwon Jea Woo cất điện thoại di động đi, trên mặt anh ta đã nở nụ cười mừng rỡ.
Anh ta lại liếc mắt nhìn về phía người ngọc xinh đẹp như tiên ở bên kia một chút, thì trong lòng lại không nhịn nổi, liền ngửa cổ uống cạn ly rượu trên tay, sau đó mới quay người đi ra khỏi hội trường.
Kwon Jea Woo bước nhanh về phòng của mình, càng gần gian phòng thì sắc mặt của anh ta càng hưng phấn hơn.
Tích!
Cuối cùng cũng đến cửa phòng, Kwon Jea Woo quét thẻ phòng rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng rất tối.
Kwon Jea Woo đi vào, thì thấy có hai bóng người đang đưa lưng về phía anh ta ở bên cạnh giường, dường như hai người này hơi khẩn trương nên không dám quay người lại, mà một bên khác còn có một cái túi vải màu đen, Kwon Jea Woo đi qua mở ra xem thì lập tức nở nụ cười.
Gương mặt đẹp trai của anh ta đã lộ ra vài phần vặn vẹo và hưng phấn.
Kwon Jea Woo thò tay vào, lấy một vòng dây điện ra, rồi cuộn lại vài vòng quanh tay mình, sau đó dạo bước về phía trước.