Lúc này, một đoàn người đã đi vào trong hội trường, bọn họ cũng bắt đầu tản ra giao lưu, chào hỏi.
Kwon Jea Woo thì cầm ly rượu uống một hớp, rồi nhiệt tình trò chuyện với các cô gái xinh đẹp đang vây quanh anh ta, tuy tiếng Hoa của anh ta không chuẩn lắm, nhưng vẫn có thể trao đổi được.
Bờ môi mỏng của Kwon Jea Woo thỉnh thoảng lại nhếch lên mỉm cười, nhìn trông rất phong độ.
Đôi mắt của anh ta híp lại, quét qua quét lại trên người các cô gái, giống như như muốn nhìn thật kỹ dung mạo và cơ thể của các cô vậy.
Thỉnh thoảng ánh mắt của anh ta hơi sáng lên một chút, giống như một thợ săn đã nhìn thấy con mồi của mình vậy.
Kwon Jea Woo lại hàn huyên thêm vài câu rồi mới quay người lại, mỉm cười tự lẩm bẩm: “Phụ nữ Hoa quốc không tồi nhỉ!”
Anh ta đã đi qua rất nhiều nơi, cũng thưởng thức rất nhiều phụ nữ của rất nhiều quốc da, thậm chi khác biệt màu da, mỹ nữ tóc vàng mắt xanh, mỹ nữ da đen, da dâu. . . anh ta đều thưởng thức qua, nhưng anh ta vẫn thích nhất là màu da của mình.
Mỹ nữ trong nước cũng rất nhiều, song, phần lớn đều đã qua chỉnh sửa, khiến cho anh ta không hứng thú lắm.
Kwon Jea Woo bước đi thong thả, ánh mắt thì quét nhìn bốn phía, bỗng nhiên anh dừng bước lại.
“Kia là. . .?”
Ngay sau đó, trong mắt anh ta đã phun ra một vệt sáng rực.
“Khục!”
Kwon Jea Woo hắng giọng một cái, lại sửa sang lại quần áo, sau đó bước nhanh về phía đó, trên gương mặt đẹp trai của anh ta đã lộ ra nụ cười xán lạn.
Khi đến gần, Kwon Jea Woo hô lên một tiếng đầy nhiệt tình: “Tô tiểu thư!”
“Kwon tiên sinh!” Tô Ngọc Tình mỉm cười, lễ phép chào một câu.
“Tôi nghe đạo diễn nói, Tô tiểu thư cũng tham gia bộ phim này, nhưng lại chỉ đóng vai một nhân vật khách mời thôi à, đáng tiếc thật! Với danh tiếng và dung mạo tuyệt thế của Tô tiểu thư mà không diễn nữ chính thì thật là đáng tiếc!” Kwon Jea Woo lại nói, trong giọng anh ta còn mang theo vài phần tiếc hận.
“Anh đã nghe tên tôi rồi à?” Tô Ngọc Tình cười khách sáo.
“Dĩ nhiên rồi! Danh tiếng của Tô tiểu thư như mặt trời ban trưa ở Hoa quốc, cũng cực kỳ nổi tiếng ở nước H chúng tôi, cô còn có rất nhiều fan ở đó đấy, mà tôi cũng là một trong số đó!” Kwon Jea Woo mỉm cười nói.
Trong khi nói chuyện, ánh mắt của anh ta còn dò xét trên thân người ngọc ở trước mặt, sau đó, ánh mắt đã trở nên nóng rực.
Ừng ực!
Kwon Jea Woo nuốt một ngụm nước bọt, tâm thần thì vô cùng nóng bỏng.
Tô Ngọc Tình phát giác ra được ánh mắt mang tính xâm lược kia thì cau mày lại, nàng cảm thấy rất không vui.
Dương Mạn Ny đang ăn món điểm tâm ngọt ở một bên thấy cảnh này thì sắc mặt cũng hơi thay đổi.
Mà Cao Mỹ Hồng kia thì cũng nhướn mày lên một chút.
Có vẻ người nước H này có ý tứ với họ Tô này rồi! Mà cũng đúng, chỉ bằng gương mặt này thì họ Tô đã mê đảo không biết bao nhiêu người rồi, còn trở thành nữ thần quốc dân nữa, trước kia còn có rất nhiều người trong vòng tròn đều theo đuổi họ Tô này.
Cho dù họ Tô này sinh con rồi, nhưng mị lực vẫn không giảm chút nào, tên người nước H này chống đỡ được mới là lạ!
Chẳng qua là, người này không sợ chết à!
Anh ta thật sự cho rằng, đám nam ngôi sao xung quanh đây không dám đi qua chỉ vì ngại ngùng thôi sao?
Bọn họ là sợ!
Sợ đứng quá gần họ Tô này, thì bị người ta nhìn thấy, rồi đồn thổi, sau đó sẽ dẫn đến họa lớn!
Sau đó, Cao Mỹ Hồng bỗng nhiên giật mình tỉnh ngộ, “Đúng rồi! Anh là ta người nước H mà!”
Tuy rằng vị đại lão sao lưng họ Tô này có thủ đoạn thông thiên, đến cả ông chủ nhà cô ta cũng phải sợ, toàn bộ vòng tròn cũng không dám trêu chọc, nhưng người này lợi hại đến đâu thì cũng chỉ quản được vòng giải trí trong nước thôi.
Chứ làm sao có thể quản được vòng giải trí nước H!
Chỉ là, hiển nhiên là họ Tô này không thích người này, cho nên anh ta không có hy vọng gì rồi.
“Tô tiểu thư, chúng ta kết bạn Wechat đi! Thuận tiện liên lạc, trò chuyện về bộ phim điện ảnh sắp tới luôn. . .” Kwon Jea Woo cười nói, anh ta còn lấy điện thoại di động ra.
Sắc mặt Tô Ngọc Tình lạnh xuống, lạnh nhạt nói: “Cái này thì không cần đâu!”
Kwon Jea Woo lại cười nói: “Ấy! Chỉ kết giao bạn bè tâm sự thôi mà! Khi nào cô tiến vào tổ quay phim, thì có vấn đề gì cứ hỏi tôi là được!”
Tô Ngọc Tình lắc đầu, trực tiếp từ chối: “Không cần đâu!”
Kwon Jea Woo nhất thời hơi giật mình, sắc mặt anh ta cũng cứng lại.
Anh ta cũng không ngờ người này lại không khách khí mà trực tiếp từ chối mình, trong mắt cô ta, mình không có chút mị lực nào sao? Đến cả phương thức liên lạc cũng không cho?
Không thể nào!
Kwon Jea Woo vẫn luôn rất tự tin với tướng mạo và mị lực của mình, khi anh ta vừa vào hội trường thì đã có rất nhiều cô gái vây quanh anh ta, điều đó đã chứng minh mị lực của anh ta rồi.
“Kwon tiên sinh, xin lỗi không tiếp được!”
Lúc này, Tô Ngọc Tình lạnh nhạt nói một câu, rồi trực tiếp quay người đi qua một bên, cũng chẳng thèm nhìn Kwon Jea Woo thêm một cái.
Sắc mặt của Kwon Jea Woo lập tức trầm xuống.
Khóe môi mỏng của anh ta co giật một chút, anh ta nghiến răng, hai mắt híp lại, ánh mắt vô cùng âm trầm.
Anh ta còn chưa từng bị đối xử như thế bao giờ!
“Hừ! Giả thanh cao cái gì! Xem thường mình sao!” Kwon Jea Woo thầm mắng một câu, trong mắt hiện lên một vệt dữ tợn, “Chỉ là mặt hàng thấp kém mà thôi, tôi sẽ chờ cô đến cầu xin tha thứ!”
Ừng ực!
Kwon Jea Woo lại nghĩ đến một số hình ảnh hoang đường, thì trong lòng anh ta lại nóng rực, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt của anh ta liền chuyển sang cô gái xinh đẹp mặc váy đen ở bên cạnh.
Cô gái này cũng không tồi đâu!
Kwon Jea Woo thu nhiếp tinh thần, rồi lộ ra nụ cười tự cho là phong độ, anh ta đang định mở miệng bắt chuyện.
“Tôi không có hứng thú với cậu!”
Cao Mỹ Hồng trợn trắng mắt, rồi đạp lên giày cao gót bước đi, để lại một mình Kwon Jea Woo ngây người như phỗng.