Lạc Băng Nhan trầm mặt, nghiêm nghị quát lên: “Im miệng!”
Ba người đối diện lập tức giật mình, bọn họ đã bị khí thế của Lạc Băng Nhan làm cho rung động, trên mặt cũng lóe lên một vệt kinh sợ.
Sau đó, hai người phụ nữ trung niên cũng trầm mặt xuống, bọn họ cảm thấy rất khó chịu.
Nhìn qua thì người này cũng có ít tiền, nhưng tuổi tác thì chỉ là một con ranh con mà thôi, thế mà cũng dám quát mắng bọn họ!
“Cô bảo ai im miệng? Cô tưởng mình là ai chứ!”
“Cô có biết tôi là ai không? Có biết chồng tôi là ai không? Chỉ sợ tôi nói ra thì cô sẽ bị dọa chết đấy!”
Hai người phụ nữ trung niên cũng bắt đầu mắng lại.
Lạc Băng Nhan liếc mắt nhìn qua, cười nhạo: “Tôi chẳng quan tâm các người là ai!”
“Cô cô cô. . . .”
Hai người phụ nữ trung niên nhất thời đỏ mặt lên, họ đã triệt để tức giận.
Hia người cắn răng, quát to: “Cô là ai? Nhà cô làm gì? Có giỏi thì xưng tên ra!”
Tống Giai ở bên cạnh cũng cau mày vì hoang mang.
Tiểu tam này lại to gan như vậy sao? Hai người bên cạnh cô đều là kẻ có tiền, tài sản trong nhà cũng phải có mấy trăm triệu, cũng có quan hệ rất rộng ở thành phố H này, cô ta muốn chết thì mới dam trêu chọc hai người này!
Tống Giai liếc mắt nhìn qua rồi lại bật cười, có một loại cảm giác như cười trên nỗi đau của người khác.
“Nhà tôi à, nhà tôi mở công ty, không biết các người đã nghe qua cái tên tập đoàn Cự Phong chưa? Còn nữa, cha tôi là Lạc Chấn Đình, không biết các người đã nghe qua chưa?” Lạc Băng Nhan lạnh lùng nhìn về phía hai người kia.
Trong đôi mắt lạnh lẽo của nàng tràn đầy vẻ khinh thường.
“Tập đoàn. . .Cự. . . Cự Phong?”
“Lạc Chấn Đình?”
Hai người phụ nữ trung niên hơi giật mình, sau khi lẩm bẩm vài câu thì sắc mặt bọn họ đã thay đổi, đang từ vẻ vô cùng phách lối và cực kỳ hung ác, lập tức biến thành vẻ sợ hãi, sau đó liền rụt cổ rồi lùi về sau một bước.
Nếu như là người bình thường, thì có lẽ sẽ chưa nghe qua cái tên Lạc Chấn Đình này, nhưng hai người cũng là người có thân phận trong thành phố H, trong nhà cũng mở công ty, buôn bán lớn, cho nên cũng đã từng nghe nói cái tên này.
Lạc Chấn Đình là người đã sáng lập ra tập đoàn Cự Phong, tập đoàn này chính là tập đoàn cấp bậc 10 tỷ, mặc dù chưa thể nói là đứng đầu trong thành phố H, nhưng cũng rất có danh tiếng, điều quan trọng nhất là, người này lợi hại hơn chồng của hai người bọn họ nhiều lắm.
“Tập đoàn Cự Phong?”
Tống Giai hơi sững sờ, cô cũng cảm thấy cái tên này khá quen tai.
Khi cô nhìn thấy dáng vẻ của hai người bên cạnh mình thì lại cảm thấy rất khó tin.
Lẽ nào. . . địa vị của tiểu tam này lớn đến mức khiến cho hai người bọn họ cảm thấy e ngại sao?
Chuyện này. . . không thể nào?
Tống Giai trợn trừng mắt, trong lòng cô tràn đầy chấn động, kinh ngạc, cùng với không thể tin nổi.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng, người có thể cam nguyện làm tiểu tam thì khẳng định sẽ không có thân phận gì, nhưng không ngờ người này lại có địa vị và gia thế hiển hách như vậy?
Tống Giai phát giác ra ánh mắt mang theo vẻ khinh thường mãnh liệt của đối phương khi nhìn mình, thì cô không khỏi siết chặt nắm đấm, khuôn mặt dần dần đỏ lên, lại cúi đầu xuống.
Cô có chút không cam lòng, thế mà cô còn không bằng cả một tiểu tam!
Con gái của một gia tộc có tài sản 10 tỷ, dáng dấp lại còn xinh đẹp như vậy, bất kể là dung mạo hay là gia thế thì cô đều không thể sánh bằng.
“Hừ!”
Lạc Băng Nhan thấy ba người không dám lên tiếng nữa thì lại cười xùy một tiếng.
Nàng nhìn về phía hai người phụ nữ trung niên kia, cười khẩy nói: “Các người rất phách lối cơ mà? Tiếp tục đi!”
Hai gương mặt kia co quắp vài cái, nhưng vẫn không lên tiếng.
Nếu đối phương chỉ là một người bình thường, thì tự nhiên hai người có thể phách lối, ngông cuồng một chút, nhưng đối phương là một nhân vật ghê gớm hơn mình, thì hai người bọn họ cũng không dám lên tiếng, họ sợ sẽ rước phiền phức cho mình và gia đình
“Tôi đính chính lại một chút, tôi không có quan hệ gì với Diệp tiên sinh cả, cũng không phải tiểu tam gì cả.” Lạc Băng Nhan lại quát lên: “Hôm nay, tôi chỉ tình cờ gặp Diệp tiên sinh ở đây, sau đó anh ấy giúp tôi thiết kế vài bộ quần áo, chỉ thế thôi, các người cũng đừng dùng cái này để nói xấu Diệp tiên sinh!”
Tống Giai nghe xong thì bĩu môi một cái, trong lòng cô thì đang cười nhạo.
Lại còn thiết kế quần áo nữa!
Đúng là trò cười!
“Đúng đúng!”
Tất nhiên là trong lòng hai người phụ nữ trung niên kia không tin, cũng âm thầm cười nhạo, nhưng trên mặt họ lại gạt ra nụ cười, rồi liên tục xác nhận.
Người này có thân phận quá cao, không thể đắc tội được, cho nên cô ta nói cái gì thì là cái đó đi!
Tên cặn bã này có thể bám vào con gái của một đại gia đẳng cấp này thì đúng là khá cao tay đấy!
Hai người nhìn về phía người thanh niên kia!
Nhung ánh mắt của bọn họ vẫn mang theo vẻ khinh thường mãnh liệt.
Coi như bám được vào thì cũng có tác dụng gì đâu, cùng lắm thì kiếm được vài đồng tiền nhỏ mà thôi, sau khi chơi chán thì tự nhiên sẽ bị đạp.
Lạc Băng Nhan cũng không nói gì thêm, nàng nhìn về phía Diệp Mặc, nhỏ giọng nói: “Diệp tiên sinh, chúng ta đi thôi!”
“Được!” Diệp Mặc gật đầu mỉm cười.
Sau đó, hắn quay người đi theo Lạc Băng Nhan về phía cửa.