Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 712 - Chương 712: Tống Giai: Anh Mà Cũng Đòi Làm Quần Áo À?

Chương 712: Tống Giai: Anh mà cũng đòi làm quần áo à? Chương 712: Tống Giai: Anh mà cũng đòi làm quần áo à?

Lạc Băng Nhan ở đối diện cũng hơi cau mày lại.

Nàng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Sao ánh mắt của cô gái này nhìn nàng cứ hơi là lạ, hình như còn mang theo vài phần địch ý nữa?

Tống Giai cười mỉa một tiếng, mở miệng: “Diệp Mặc, anh giỏi nhỉ! Có thể tìm được tiểu tam xinh đẹp như vậy cơ đấy! Anh mang cô ta đến đây đặt quần áo à?”

Lạc Băng Nhan nghe xong thì hơi giật mình, sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái.

Cô gái này quen Diệp tiên sinh à, nhưng nghe giọng nói và ánh mắt nhìn mình của cô ta thì chỉ sợ là có quan hệ không tầm thường với Diệp tiên sinh rồi, với lại, từ khi nào mình lại trở thành tiểu tam rồi, nói vớ va vớ vẩn, mình và Diệp tiên sinh không có quan hệ như vậy!

Hai người phụ nữ trung niên bên cạnh Tống Giai kinh ngạc nói: “Giai Giai, em biết anh ta à?”

Tống Giai ra vẻ thoải mái nói: “Anh ta là bạn trai cũ của em!”

Hai người kia ồ một tiếng, bọn họ đều cảm thấy hơi kinh ngạc.

Hai người thật sự không ngờ Giai Giai lại có một người bạn trai đẹp trai như vậy, xem ra người thanh niên này không có tiền, bằng không thì Giai Giai sẽ không đi theo ông chủ Chu, ông chủ Chu chính là người lớn hơn Giai Giai hơn 20 tuổi đấy!

Hai người phụ nữ dò xét vài lần thì càng xác định ý nghĩ của mình.

Người đàn ông này ăn mặc rất đơn giản, quần áo cũng không giống như loại đắt đỏ, chỉ là có một gương mặt đẹp trai đến mức khó tin.

Trái lại thì có vẻ như cô gái bên cạnh anh ta rất có tiền, một thân quần áo nhãn hiệu xa hoa, còn các châu báu, trang sức sáng chói kia nữa, dáng dấp cũng xinh đẹp tuyệt trần, vừa nhìn là biết con gái của nhà có tiền!

Vậy thì… người đàn ông này…chính là mặt trắng nhỏ rồi!

Lại nghĩ đến Giai Giai vừa mới nói cô ta là tiểu tam, thì chứng tỏ anh ta đã có bạn gái, hoặc là vợ, nếu vậy thì đúng là không ra gì.

Hai người phụ nữ trung niên đều nhếch miệng cười nhạo, trong mắt họ đều lộ ra vài phần khinh bỉ.

Dáng dấp rất đẹp trai, nhưng nhân phẩm lại quá kém!

“Bạn trai cũ!”

Lạc Băng Nhan khẽ giật mình, nàng thầm nghĩ: Quả nhiên!

Cô gái này chính là bạn gái cũ của Diệp tiên sinh!

Chẳng qua là, dung mạo và khí chất của người này chẳng có gì đặc biệt cả! Chỉ có thể nói là bình thường mà thôi, tại sao Diệp tiên sinh lại coi trọng cô ta nhỉ?

Diệp tiên sinh chính là một người còn coi thường cả dung mạo của mình, chứng tỏ ánh mắt phải vô cùng cao!

Ngay sau đó, Lạc Băng Nhan lại liếc mắt đánh giá cô gái ở trước mặt một phen, sau đó thì khẽ lắc đầu khinh thường.

Tống Giai phát giác được ánh mắt của Lạc Băng Nhan thì tức đến nghiến răng, cô cũng ưỡn ngực lên rồi lườm qua, trong mắt đã có tia lửa bắn tung tóe.

Đúng là cô không sánh bằng vị Tô Thiên Hậu xinh đẹp và nổi tiếng kia, nhưng người này thì có thân phận gì chứ, chỉ hơi xinh đẹp một chút mà thôi, người chịu đi làm tiểu tam thì có thể là mặt hàng tốt sao?

Diệp Mặc thì cay mày nhìn Tống Giai.

Hắn cũng không ngờ lại gặp Tống Giai ở đây.

Sau đó, Diệp Mặc lại mỉm cười, thần sắc rất bình thản.

Trong mắt hắn, thì chuyện quá khứ đã là quá khứ rồi, Tống Giai chỉ là một người bình thường xa lạ mà thôi, chẳng có quan hệ gì với hắn cả.

Diệp Mặc cười nói: “Tống tiểu thư, cô hiểu lầm rồi! Cô ấy là bạn của tôi, hôm nay tình cờ gặp mặt nên tôi làm cho cô ấy vài bộ quần áo!”

“Bạn bè? Ù ôi! Ha ha!” Tống Giai nhất thời cười mỉa thành tiếng, “Còn làm quần áo á? Anh mà cũng đòi làm quần áo á? Muốn kiếm cớ thì cũng phải suy nghĩ rồi mới nói chứ! Làm sao, anh sợ à? Sợ tôi nói với họ Tô kia rằng anh ra ngoài tìm tiểu tam à?”

“Nếu như anh đã sợ như vậy thì còn tìm tiểu tam làm gì! Loại đàn ông như anh thật sự quá dối trá!”

“May mà lúc trước tôi đã chia tay anh, khi đó tôi cũng không ngờ anh là người hư hỏng như vậy đâu!”

Tống Giai vênh gương mặt nhọn lên để châm chọc, cô cảm thấy cực kỳ vui sướng, loại cảm giác này quá thoải mái.

Trước đó, cô còn cảm thấy hơi hối hận, cho nên ngày nào cũng hậm hực, rầu rĩ không vui, bây giờ xem ra, lựa chọn của mình đã đúng, không có gì phải hối hận cả, Vĩnh Cường tốt hơn, mạnh hơn anh ta không biết bao nhiêu lần.

Hai người phụ nữ trung niên ở bên cạnh cũng cười theo, vẻ xem thường trong mắt họ đã đậm hơn mấy phần.

Đến cả nói láo mà tên cặn bã này cũng không biết nói!

Phòng làm việc Minh Ngọc này chính là một phòng làm việc rất nổi tiếng ,trình độ rất cao, chuyên môn mời các nhà thiết kế và đại sư may vá đến làm việc, chỉ bằng tuổi tác của anh ta thì căn bản không có tư cách làm việc ở đây.

Rõ ràng là đang hẹn hò, thế mà lại nói giống như mình đang làm việc ở đây vậy!

Chỉ có kẻ ngu mới tin lời chém gió ngu xuẩn này!

“Giai Giai, em đừng vì kẻ cặn bã như vậy mà làm cho tâm trạng của mình không thoải mái! Em để ý đến loại người bỏ đi này làm gì, căn bản không đáng giá đâu!”

“Đúng rồi! May mà em đã chia tay với anh ta, loại cặn bã này thì làm sao có thể so sánh với ông chủ Chu được! Ông chủ Chu tốt hơn anh ta nghìn lần, trăm nghìn lần!”

Hai người phụ nữ mồm năm miệng mười trách móc.

“Em biết, Vĩnh Cường mạnh hơn anh ta nhiều!” Tống Giai mỉm cười, tâm trạng của cô cực kỳ thư sướng.

Diệp Mặc nhìn thấy thế thì cũng không thèm để ý.

Lạc Băng Nhan ở bên cạnh nghe thấy thế, thì gương mặt xinh đẹp đã lạnh xuống như một tòa núi băng.

Diệp tiên sinh dễ tính, nên cũng lười so đo với người phụ nữ này, cho nên cũng không giải thích thêm, nhưng, nàng lại không nhịn được, nàng cũng không thể để Diệp tiên sinh bởi vì nàng mà bị người khác hiểu lầm.

Bình Luận (0)
Comment