“Xong rồi sao?”
Lúc này, Lạc Băng Nhan vẫn đứng bất động tại chỗ, nàng vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Mãi cho đến khi nàng nhìn thấy Diệp Mặc đứng im ở động thì mới phản ứng kịp, khuôn mặt của nàng lại đỏ hơn vài phần, rồi còn cúi đầu không dám nhìn Diệp Mặc, nàng vội vàng choàng áo khoác lên để che đi những đường cong kinh người kia.
“Lạc tiểu thư, chúng ta đi xem chất vải đi! Chúng tôi có rất loại loại, đắt nhất, tốt nhất, sang trọng nhất. . . tất cả đều có.”
Diệp Mặc dẫn Lạc Băng Nhan đi ra ngoài, rồi giới thiệu các loại chất liệu để Lạc Băng Nhan chọn lựa.
Sau khi Lạc Băng Nhan chọn xong, thì Diệp Mặc dẫn nàng ra ngoài phòng tiếp khách.
“Tôi làm rất nhanh, chắc khoảng 2 3 ngày thôi! Khi nào xong thì tôi sẽ thông báo cho cô biết!”
“Vậy . . . hết bao nhiêu tiền?”
Khi đi ra thì tâm trạng của Lạc Băng Nhan đã bình phục một chút, sắc mặt cũng đã khôi phục bình thường.
Nàng còn lấy ví tiền ra để chuẩn bị quét thẻ.
“Không cần đâu!” Diệp Mặc cười, khoát tay nói: “Coi như tôi tặng cô!”
Ánh mắt hắn đảo qua tấm thẻ kia, rồi ghi nhớ số thẻ này.
“Ơ?” Lạc Băng Nhan nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Lạc Băng Nhan đã quét cho tôi rất nhiều tiền, nên sao tôi có thế lấy tiền của cô chứ!” Diệp Mặc cười nói.
Lạc Băng Nhan vội vàng nói: “Chuyện này. . . không giống nhau! Hai chuyện khác nhau mà!”
Diệp Mặc khoát tay, cười nói: “Không cần thật mà!”
“Thôi được rồi!” Lạc Băng Nhan thấy Diệp Mặc kiên trì như vậy thì đành phải gật đầu.
Đúng lúc này, có mấy người vừa cười vừa nói đi về phía bên này, trong đó có hai người phụ nữ trung niên khoảng 40 50 tuổi, ăn mặc đều rất quý phái và xa hoa.
Trên tay còn có một chiếc túi LV đắt đỏ, trên người thì đầy châu báu, trang sức.
Còn một người thì khá trẻ trung, chỉ khoảng 23 24 tuổi, dung mạo khá đáng yêu, phong thái rất cao gầy và yểu điệu, trên người còn mặc một chiếc váy đám Dior kiểu dáng mới nhất, trong tay cũng cách một chiếc túi LV.
Trên cổ tay và trên gáy đều có những châu báu chói mắt, nhìn trông cũng có vài phần quý phái.
Ba người đang trò chuyện rất nhiệt liệt và sôi nổi.
“Giai Giai! Bộ quần áo này đẹp quá!”
“Quần áo ở đây đều rất đẹp, bạn bè tôi có rất nhiều người đến đây đặt làm quần áo đấy!”
Hai người phụ nữ trung niên trò chuyện rất vui vẻ.
Diệp Mặc nhìn qua bên này thì hơi giật mình khi nhìn thấy cô gái trẻ tuổi kia.
Ba người kia cũng đã nhận ra hai người đang đi qua, bọn họ liền ngước mắt lên xem.
Vừa mới ngước lên thì cả ba người đều hơi ngơ ngác, ánh mắt của cả ba đều rơi vào trên người người thanh niên vô cùng đẹp trai phía trước.
Con mắt của hai người phụ nữ trung niên đã sáng lên, nhưng cô gái trẻ tuổi bên cạnh bọn họ thì đã thay đổi sắc mặt.
Tống Giai vô thức cúi đầu xuống, gương mặt không ngừng biến ảo.
Cô khẽ cắn bờ môi đỏ, bàn tay chậm rãi siết chặt chiếc túi xách.
Lại là anh ta!
Cô thật sự không muốn không lại người này, mỗi lần gặp người này thì đều không có chuyện tốt, sẽ chỉ làm cho cô cảm thấy càng khó chịu hơn.
Cô đã bỏ ra một cái giá đắt như vậy, phải ủy thân cho một người đàn ông lớn hơn mình 20 30 tuổi, cuối cùng cô cũng đạt được cuộc sống mà cô hằng mơ ước, cô còn tưởng rằng mình sẽ không kém người này, nhưng kết quả đã khiến cô bị đả kích rất lớn.
So với anh ta, thì chút tiền của Vĩnh Cường căn bản không đáng nhắc đến, với lại, hai người càng không phải cùng một đẳng cấp.
Sau hôm gặp mặt anh ta ở khách sạn Bảo Duyệt, thì không chỉ cô mà cả cha mẹ cô cũng đa bị đả kích không nhỏ, bọn họ suốt ngày rầu rĩ không vui, cũng may là thời gian gần đây sự nghiệp của em trai phát triển khá tốt, cho nên cha mẹ mới vui vẻ hơn một chút.
Hôm đó, chắc chắn người này sẽ rất đắc ý!
Tống Giai cắn chặt răng, hai tay siết chặt đến mức các khớp xương đã trắng bệch.
Trông lòng cô vẫn luôn căm hận người này, rõ ràng nhiều tiền như vậy mà còn cố tình giả vờ thành một kẻ nghèo hèn, dưới cái nhìn của cô, thì đây chính là trêu đùa cô, nhất định người này nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình bây giờ thì sẽ rất đắc ý!
Bỗng nhiên, Tống Giai hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên.
Cuộc sống của cô bây giờ không có gì không tốt cả, ít nhất thì cô cũng cảm thấy mình sống rất tốt, có rất nhiều tiền để tiêu, bạn bè cũng đều là kẻ có tiền, đây chính là cuộc sống cô vẫn luôn mơ ước.
Thật ra thì Vĩnh Cường cũng không tệ, luôn luôn đối xử rất tốt với cô và người nhà của cô, cũng biết chăm sóc người, năng lực cũng rất mạnh, hoàn toàn mạnh hơn người này nhiều.
Người này có gì chứ?
Chỉ là sinh ra trong một gia đình có tiền mà thôi, cộng thêm một bộ túi da tốt mà thôi, chẳng còn gì khác!
Tông Giai lại nhìn cô gái xinh đẹp đến mức lóa mắt bên cạnh Diệp Mặc thì cắn răng một cái, cô cảm thấy rất ghen tỵ, lần trước là Tô Thiên Hậu, lần này lại là một cô gái xinh đẹp đến mức này nữa, mỗi một người đều xinh đẹp hơn cô nhiều.
Sau đó, Tống Giai lại hừ một tiếng, trong mặt lộ ra vẻ khinh thường.
Quả nhiên, những kẻ có tiền đều có mới nới cũ như nhau, suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt, ngay cả một cô gái xinh đẹp như Tô Thiên Hậu mà cũng không thể thỏa mãn được anh ta!
Vĩnh Cường thì khác, Vĩnh Cường sẽ không bao giờ làm như vậy!