Lạc Băng Nhan cứ đứng ở một bên xem Diệp Mặc vẽ tranh, trong đôi mắt đẹp của nàng thỉnh thoảng lại nổi lên những gợn sóng dị sắc.
Diệp Mặc đặt bút xuống rồi hỏi: “5 bộ! Chắc đủ rồi nhỉ! Cô muốn bộ nào?”
Lạc Băng Nhan vội vàng nói: “Tôi muốn hết! Tất cả đều quá đẹp!”
“Muốn hết? Cũng được!” Diệp Mặc hơi giật mình, cười nói: “Đúng rồi, Lạc tiểu thư, cô đã đo kích thước chưa?” Diệp Mặc lại đánh giá Lạc Băng Nhan một phen rồi hỏi.
Cơ thể của Lạc tiểu thư quá bốc lửa, cho nên chắc chắn phải đặt riêng rồi.
“Tôi chưa đo!” Lạc Băng Nhan lắc đầu.
Diệp Mặc cười nói: “Vậy. . . vậy tôi tìm người đo cho cô nhé!”
Hắn đứng dậy đi ra cửa, gọi tiếp tân vào rồi nói vài câu.
Sau đó, hắn đóng cửa lại rồi quay về ghế ngồi.
“Chưa có ai rảnh cả, cô chờ một lát nhé, hay là. . . cô chọn sợi vải trước đi!” Diệp Mặc nói.
“Đều bận hết rồi à? Vậy phải đợi bao lâu? Hay là . . . anh đo đi! Chỉ đo qua thôi mà!” Lạc Băng Nhan thuận miệng nói.
Nàng cảm thấy chuyện này cũng không có gì, chỉ là đo kích thước cơ thể mà thôi, Diệp tiên sinh là người chuyên nghiệp, nên chắc sẽ nhanh thôi.
“Cũng được!” Diệp Mặc hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Hoàn toàn chính xác, đối với một chuyên gia thiết kế thời trang mà nói, thì chỉ cần động tác theo quy tắc là được, mặc kệ là đo thân cho nam hay nữ cũng không có vấn đề gì.
Người ngọc đứng trước gương trong phòng thử đồ, nàng đưa tay cởi chiếc áo khoác rộng rãi bên ngoài xuống.
Đường cong bốc lửa và uyển chuyển ở bên trong lập tức lộ ra.
Hai nơi sừng sững kia trông rất kinh người.
Tuy rằng, có những lúc nàng cũng sẽ buồn phiền vì dáng người quá bốc lửa của mình, nhưng đa số thời gian thì nàng vẫn rất tự hào.
“A…”
Bỗng nhiên, Lạc Băng Nhan chú ý đến thứ gì đó, nên bật thốt lên một tiếng, gương mặt xinh đẹp đã ửng đỏ vì xấu hổ.
Nàng quên mất, hôm nay nàng không mặc áo lót.
Với lại, chiếc váy này hơi mỏng, cho nên có thể nhìn thấy vài dấu vết đang nổi lên.
Chính nàng nhìn thấy còn cảm thấy hơi khó xử, nếu như bị Diệp Mặc nhìn thấy, thế thì. . .
Hai má của nàng đã đỏ bừng lên vì vừa thẹn thùng vừa quẫn bách.
Lạc Băng Nhan nhìn ra ngoài phòng thử đồ, nàng đang do dự xem có nên mở miệng để Diệp Mặc đổi một người khác hay không, nhưng lại nghĩ đến chuyện mình đã chủ động mở miệng thì nàng lại hơi ngại, sợ Diệp Mặc sẽ tức giận.
“Thôi được rồi!”
Lạc Băng Nhan xoắn xuýt rất lâu, nàng quyết định mặc kệ.
Lúc này, Diệp Mặc đã cầm thước dây đi tới.
“Lạc tiểu thư!”
Ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua thì hơi sửng sốt một chút, hắn cũng chú ý thấy vấn đề của Lạc Băng Nhan.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của Diệp Mặc đã khôi phục bình thường.
Lạc Băng Nhan chú ý thấy Diệp Mặc thất thần trong chớp mắt thì tâm tư của nàng lại hơi kỳ lạ.
Đã vừa thẹn thùng, xấu hổ, lại còn có thêm vài phần đắc ý.
Trước kia, vị này vẫn luôn không đặt nàng vào trong mắt, lần đầu tiên gặp mặt còn hoàn toàn coi nàng thành không khí, về sau gặp nhau ở bệnh viện cũng hoàn toàn không nhìn nàng, khiến cho nàng tức giận không nhẹ.
Giống như trong mắt anh ta thì mình không hề xinh đẹp chút nào vậy, khiến cho nàng cũng hơi nghi ngờ bản thân mình.
Nhưng bây giờ xem ra, cũng không phải anh ta hoàn toàn không thấy vẻ đẹp của mình!
Diệp Mặc mỉm cười, thần sắc đã khôi phục bình thường.
“Lạc tiểu thư, cô cứ đứng thẳng là được, đo rất nhanh!”
Hắn cầm thước dây tiến lên, sau khi Lạc Băng Nhan ưỡn ngực đứng thẳng, thì hắn đưa tay đo cổ của nàng trước.
Cổ của nàng rất trắng, đường cong rất đẹp, da thịt thì có một loại xúc cảm trơn nhẵn như ngọc, xuống thêm một chút là hai xương quai xanh tinh xảo, sau đó là một mảnh sừng sững kinh người.
Động tác của Diệp Mặc rất nhẹ nhàng, cũng rất cẩn thận, hắn cố hết sức để không chạm vào da thịt của Lạc Băng Nhan, cũng không nhìn lung tung.
Sau khi đo cổ xong thì đến bả vai.
Sau đó thì xuống thêm một chút, là đo vòng ngực.
Khi thước dây kề sát, xiết chặt lấy da thịt của nàng thì cơ thể mềm mại của nàng hơi run lên.
Nàng khẽ cắn bờ môi đỏ để cố nén thì mới không phát ra âm thanh.
Sau khi thước dây rời đi thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi đo vòng eo thì không xấu hổ như vậy nữa, nhưng đến khi đo vòng mông thì cơ thể mềm mại của nàng lại run nhẹ, trong mắt cũng tràn đầy xấu hổ.
Sau đó, là đo hai chân, từ bắp đùi đến bắp chân cũng phải đo vài lần.
Diệp Mặc đo mắt cá chân xong thì đứng dậy, hắn đi qua một bên rồi viết số liệu xuống.
“Xong rồi!”
Lần này hắn chỉ dám đo sơ sơ, nhưng cũng không xê xích nhiều.
Lần hắn đo cho Ngọc Tình, thì đo toàn thân từ trên xuống dưới, đến bàn chân ngọc cũng không bỏ qua.
Sau dó, Diệp Mặc lại đánh giá Lạc Băng Nhan một phen.
Dáng người của Lạc Băng Nhan rất cao, còn cao hơn Ngọc Tình một ít, đường cong thì rất nóng bỏng, còn nóng bỏng hơn cả Ninh Vũ Đình.
Dáng người như vậy rất thích hợp với phong cách gợi cảm, trong 5 bộ hắn vừa thiết kế thì có ba bộ là hơi gợi cảm.