“Ai ui! Nóng quá!”
Một tiếng hô vang lên, Lạc Băng Nhan vội vàng đặt chén trà trên tay xuống.
Nàng vừa mới thất thần, quên luôn nước trà là nóng.
Tiếp tân ân cần nói: “Lạc tiểu thư, ngài không sao chứ?”
“Không. . . không sao!”
Lạc Băng Nhan vội vàng khoát tay ra hiệu, ánh mắt thì lại nhìn về phía bên kia.
Người bên kia cũng chú ý đến động tĩnh bên này, cho nên liếc mắt nhìn qua, rồi trực tiếp đi sang bên này, trên gương đẹp trai kia tràn ra một nụ cười ấm áp.
“Lạc tiểu thư!”
“Chủ tịch Diệp!” Tiếp tân cung kính hô lên một tiếng, sau đó lại kinh ngạc nói: “Chủ tịch Diệp, ngài quen Lạc tiểu thư sao?”
Diệp Mặc mỉm cười: “Cô ấy là bạn tôi!”
“Ah!” Tiếp tân lên tiếng, thái độ khi nhìn về phía hai người đang ngồi đã nhiệt tình hơn vài phần.
“Diệp tiên sinh!”
Hình như Lạc Băng Nhan hơi là lạ, nàng chỉ khẽ mỉm cười, chào một câu rồi cúi đầu xuống, chứ không dám nhìn vào Diệp Mặc.
Nàng cảm thấy rất ngại ngùng!
Trước kia là số 2, bây giờ đang tụt xuống số 3, lại còn chênh lệch rất lớn với hai người đầu bảng nữa, không biết Diệp tiên sinh có xem thường nào không nữa?
Lạc Băng Nhan càng nghĩ thì lại càng xoắn xuýt.
Diệp Mặc cười nói: “Lạc tiểu thư đến đặt quần áo sao?”
Lạc Băng Nhan nhỏ giọng trả lời: “Ừm!”
“Lạc tiểu thư đã hẹn sư phụ Lý Hồng lúc hai giờ, chỉ là cô ấy đang có việc đột xuất, nhưng cũng sắp xong rồi, cho nên tôi để Lạc tiểu thư chờ một lát!” Tiếp tân cung kính nói.
“Lý Hồng à!” Diệp Mặc khẽ gật đầu.
Phòng làm việc này đã đào được rất nhiều nhân vật lợi hại, Lý Hồng này cũng là một người trong số đó, cô ta mới hơn 40 mà đã rất nổi tiếng trong ngành rồi.
Diệp Mặc hơi trầm ngâm một lát rồi nói: “Cô hủy lịch hẹn của cô ấy đi!”
“A?” Tiếp tân hơi giật mình.
Lạc Băng Nhan cũng kinh ngạc mà ngẩng đầu lên.
“Để tôi làm cho Lạc tiểu thư là được!” Diệp Mặc cười giải thích.
Tiếp tân ngẩn ra một lúc rồi mới gật đầu.
“Vâng!”
Tay nghề của chủ tịch Diệp cũng cực kỳ lợi hại, nhưng chưa bao giờ thấy ngài ấy đích thân làm quần áo cho ai cả, ngay cả sếp Quan cũng không có đãi ngộ này.
“Điều này. . . không thích hợp lắm! Có phiền anh lắm không?”
Lạc Băng Nhan có chút ngượng ngùng, nhưng đáy lòng thì lại rất vui vẻ.
“Không có gì đâu!” Diệp Mặc mỉm cười, “ Mời qua bên này!”
Diệp Mặc nói xong thì chỉ về phía một văn phòng ở cách đó không xa.
“Chuyện này. . . được rồi!” Lạc Băng Nhan hơi chần chờ một chút, rồi cũng đứng dậy, đi theo Diệp Mặc.
Sau khi đi vào văn phòng. Diệp Mặc kéo ghế ra ngồi, rồi lấy giấy bút ra, nhìn Lạc Băng Nhan rồi hỏi: “Lạc tiểu thư, cô muốn phong cách gì? Hoặc là có yêu cầu gì đặc biệt không?”
Lạc Băng Nhan ngồi xuống đối diện, ra vẻ trầm ngâm rồi nói: “Phong cách? Gì cũng được! Miễn sao đẹp là được!”
Diệp Mặc nhất thời cười khổ.
“Vậy tôi tự do phát huy nhé!”
Hắn híp mắt đánh giá từ đầu đến chân Lạc Băng Nhan một phen, sau đó thì hơi gật gật đầu.
Người ngọc ở đối diện đã hơi đỏ mặt, trong mắt thấm ra vẻ thẹn thùng.
Khi ánh mắt của Diệp Mặc quét tới quét lui trên người nàng, thì nàng cảm giác như mình đang trần trụi, bại lộ dưới ánh mắt đó vậy.
Mỗi một vị trí trên cơ thể mình đều bị ánh mắt kia đánh giá tỉ mỉ, ước lượng, đong đếm. . . loại cảm giác đó. . . thật sự là quá khó xử!
Nhất là nơi này. . .
Lạc Băng Nhan cúi đầu nhìn thoáng qua một cái, gương mặt của nàng đã đỏ bừng lên như bốc cháy, hai con ngươi lạnh lẽo ban đầu cũng đã trở nên ngập nước, bên trong tràn đầy ý xấu hổ.
Hai bàn tay của nàng hơi nắm chặt lại, đến cả cặp đùi đẹp dưới đôi tất đen cũng khép chặt hơn.
Xoẹt xoẹt!
Diệp Mặc đã cúi đầu, bắt đầu vẽ rồi.
Chỉ vài bút đơn giản, hình dáng của một bộ lễ phục hoa lệ đã xuất hiện trên giấy.
Sau đó, hắn lại ngẩng đầu quan sát Lạc Băng Nhan một phen, rồi lại cúi đầu tiếp tục vẽ.
Lần này, hắn trực tiếp vẽ Lạc Băng Nhan đang mặc bộ lễ phục này.
Lạc Băng Nhan ngồi một lúc mới tỉnh táo lại, nàng ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua, khi thấy dáng vẻ chăm chú vẽ của Diệp Mặc thì nàng lại nhìn đến mức thất thần.
Rất lâu rồi nàng không gặp Diệp Mặc, nàng luôn cảm thấy Diệp Mặc hơi khác lúc trước, nhưng lại không nói ra được khác ở chỗ nào, dù sao cũng vẫn đẹp trai đến mức khó tin như cũ, giống như bạch mã vương tử từ trong mộng của nàng bước ra vậy.
Một lát sau, Lạc Băng Nhan đứng dậy, rồi tiến lên vài bước.
“Sao rồi?”
Nàng mới chỉ miếc mắt nhìn qua thì đã ngây ngẩn cả người.
Người trong bức vẽ chính là nàng!
Mặc dù chỉ là một bức tranh rất đơn giản, nhưng lại giống y như thật, tinh tế đến một loại trình độ khó có thể tin.
Đôi mắt đẹp của nàng không nhịn được mở to ra, rồi sợ hãi than lên một tiếng: “Quá giỏi!”
Tuy rằng nàng cũng biết Diệp Mặc vẽ tranh rất giỏi, nhưng giờ phú này, nàng vẫn bị làm cho kinh hãi.
Diệp Mặc vẽ thêm vài bút thì hoàn thành bức tranh, hắn ngẩng đầu lên cười nói: “Cô cảm thấy bộ này thế nào?”
Giờ phút này, Lạc Băng Nhan đang ở rất gần hắn, nàng còn hơi cúi người xuống, cơ thể uyển chuyển và đẫy đà đang tản một một mùi thơm thanh nhã, Diệp Mặc cẩn thận ngửi một hơi, có mùi hoa nhài trắng, có mùi Lam Phượng, cộng thêm mùi hương nhàn nhạt của Lavender.
“Quá đẹp!” Lạc Băng Nhan thán phục.
Nàng giơ tay lên để vuốt mái tóc, liền có vài sợi tóc chọc vào mặt của Diệp Mặc, khiến cho hắn cảm thấy hơi ngứa.
“Vậy là tốt rồi! Chọn bộ này nhé, tôi lại thiết kế thêm vài bộ nữa nhé!”
Diệp Mặc gật đầu, rồi tiếp tục thiết kế thêm vài bộ có phong cách và kiểu dáng khác nhau.