Ngay sau đó, hai người họ quay người nhìn về phía Tống Giai ở đằng sau, trong ánh mắt họ còn hiện lên một tia cổ quái.
Nghe giọng điệu của Giai Giai, thì hình như là cô ta chia tay vị này, nếu thật sự là như vậy, thì đúng là có mắt như mù rồi, vì một ông già mà lại bỏ qua một người đàn ông tốt như vậy, quả thật là chuyện tiếu lâm!
Cũng có thể là Giai Giai bị đạp, nhưng do sĩ diện nên mới giả vờ như mình mới là người chủ động chia tay.
Chỉ bằng dung mạo của Giai Giai thì đúng là không xứng với vị này, cô ta còn kém xa con bé họ Lạc đứng bên cạnh này, căn bản không thể nào so sánh được.
Còn nữa, nghe nói người khen thưởng cho anh ta 100 triệu cũng là nữ, cũng không biết có thân phận địa vị ghê gớm đến đâu đây! So với mấy người này thì Tống Giai chẳng là cái gì cả!
Hai người phụ nữ châu đầu ghé tai bàn luận.
Tống Giai ở một bên thì run rẩy một lúc mới hồi phục tinh thần.
Cô nhìn thoáng qua Diệp Mặc rồi siết chặt đôi tay ngọc, cắn chặt bờ môi đỏ, trong lòng cô lại dâng lên một trận hối hận.
Gương mặt của cô lúc trắng lúc đỏ, nhìn trông rất đặc sắc, trong lòng của cô thì cực kỳ khó chịu, lại có thêm một chút không cam lingf.
Khi phát giác được ánh mắt cổ quái của hai người kia thì trong lòng cô lại càng khó chịu hơn, cô biết rằng hai người này đang che cười chính mình.
Chắc không lâu sau, hai người này sẽ truyền chuyện này ra khắp vòng bạn bè, đến khi đó, tất cả mọi người sé châm biếng mình, cái vòng tròn quý bà mà cô phải rất vất vả mới chui vào được, hiện giờ đã sắp sửa không dung được cô rồi.
Trừ khi, da mặt của cô đủ dày, rồi mặc kệ những người này chê cười. . .
“A. . .Vậy thì thật ngại quá! Là do chúng tồi hiểu lầm Diệp tiên sinh! Diệp tiên sinh cứ yên tâm, sau này chúng tôi sẽ thường xuyên chiếu cố công việc buôn bán của anh, phòng làm việc này của anh cũng quá tốt rồi!”
“Nghe nói là anh thiết kế những bộ quần áo kia à? Lợi hại thật đấy! Sau này có thể thiết kế cho tôi vài bộ không! Đúng, đặt riêng! Ah! Tiền không phải là vấn đề!”
Hai người phụ nữ trung niên liền nhìn về phía Diệp Mặc, còn mỉm cười, nhiệt tính bắt chuyện.
Tống Giai nhìn thấy cảnh này thì khuôn mắt lại co quắp một chứ.
Cô cứ đứng im tại chỗ, siết chặt chiếc túi xách trong tay, toàn thân thì hơi run rẩy, khuôn mặt đã biến thành tái nhợt.
“Diệp tiên sinh, vậy bọn tôi đi trước nhé!”
“Giai Giai! Chúng ta đi thôi!”
Hàn huyên một lúc, lúc này hai người mới quay người hô lên một tiếng với Tống Giai, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tống Giai chần chờ một chút, rồi mới cất bước đuổi theo.
Cô trực tiếp cúi đầu đi ra ngoài, cũng không nói một tiếng nào.
Khi đám người đã đi xa, Lạc Băng Nhan nhìn về phía Diệp Mặc, cười nói: “Diệp tiên sinh, bạn gái cũ của anh. . . hơi kỳ lạ nhỉ!”
Diệp Mặc chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Lạc Băng Nhan thấy thế thì cũng không hỏi nhiều.
Nàng mím đôi môi đỏ của mình một chút, còn đôi mắt đẹp thì lại nhìn về phía mấy chữ to ở đằng sau quầy lễ tân.
“Minh Ngọc. . . Phác ngọc. . .”
Lạc Băng Nhan suy nghĩ một chút thì cảm thấy hai cái tên này rất quan trọng.
Cả hai đều là do Diệp tiên sinh tự tay thành lập, cho nên nhất định anh ấy sẽ không tùy tiện chọn một cái tên vớ vẩn, còn nữa, cô gái ban nãy vừa nhắc đến vị trong nhà Diệp tiên sinh là một người họ Tô.
Dựa vào những manh mối này, thì dường như nàng đã đoán ra được ngoài kia là ai rồi!
Lạc Băng Nhan nghĩ đến đây thì lại cảm thấy hơi vui vẻ.
Vấn đề này đã làm khó nàng rất lâu rồi, xem ra bây giờ đã được giải quyết rồi.
“Diệp tiên sinh, vậy tôi đi trước nhé!”
Lạc Băng Nhan nở nụ cười rực rỡ, sau đó nàng vẫy tay với Lâm Khê đang ngồi một bên, rồi mới quay người, vui sướng đi qua ngoài.
Lâm Khê đuổi theo sau, khi ra đến ngoài thì cô quan sát tỉ mỉ Lạc Băng Nhan một phen, rồi kinh ngạc hỏi: “Tổng giám đốc Lạc, sao tự nhiên ngài vui vẻ vậy?”
Bỗng nhiên, Lâm Khê lại cười ranh mãnh nói: “Hay là. . . trong đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Em nghĩ gì thế?” Lạc Băng Nhan quay người, giơ tay lên gõ đầu Lâm Khê một cái, rồi lại hừ nhẹ nói: “Diệp tiên sinh cũng không phải người như vậy!”
Nhưng mặt của nàng lại hơi đỏ lên.
Nàng nhớ đến bầu không khí kiều diễm và mập mờ khi Diệp tiên sinh đo cho mình, cộng thêm việc thỉnh thoảng bàn tay của Diệp tiên sinh lại chạm vào cơ thể mình, cả hai mang lại cho nàng một loại cảm giác rất kỳ diệu giống như điện giật. . .
Lâm Khê xoa xoa đầu mình, tủi thân nói: “Vậy tổng giác đốc Lạc, ngài đỏ mặt làm gì!”
“Đâu. . .đâu có đâu!” Lạc Băng Nhan ra sức lúc lắc cái đầu, bướng bỉnh nói: “Đúng rồi, tôi đã biết mẹ của bọn nhỏ họ gì rồi, chính là họ Tô! Em cũng nhìn thấy cô gái lúc này đúng không, cô ta là bạn gái cũ của Diệp tiên sinh, cô ta còn nói. . .”
Lâm Khê hơi giật mình: “Tô?”
Lạc Băng Nhan đi đến trước thang máy, ấn nút rồi quay sang nói: “Còn nữa, em xem hai cái tên kia đi, Minh Ngọc, Phác Ngọc, cả hai đều có chữ Ngọc, em nói xem. . . có phải. . . người kia hay không?”
Lâm Khê buồn bực nói: “Người nào?”
Lạc Băng Nhan liếc mắt nhìn quá, hừ nói: “Tại sao em đần thế nhỉ, chính là ngôi sao lớn bây giờ, Tô Thiên Hậu ý!”
“Không. . . không thể nào!”
Lâm Khê nghe xong thì giật mình, miệng cô há hốc ra, mãi không ngậm lại được.
Vị Tô Thiên Hậu kia là nhân vật nào chứ!
“Tôi cảm thấy, nhất định là cô ấy! nếu như là cô ấy, thì tất cả đều trở nên hợp lý, điều này chứng minh vì sao từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến bây giờ Diệp tiên sinh chưa bao giờ nhìn thẳng vào tôi, khi đó em còn nói rằng anh ta là gay, nhưng tôi cảm thấy là bởi vì vị Tô Thiên Hậu này!”
Lạc Băng Nhan cười, nàng cảm thấy mình đã suy nghĩ thông suốt, nên tâm trạng đều thoải mái hơn nhiều.
“Thật sự là cô ấy sao? Thật là không thể tin nổi!”
Lâm Khê líu lưỡi, sau đó đi Lạc Băng Nhan vào thang máy.