Tầng cao nhất, văn phòng tổng giám đốc Phác Ngọc.
Quan Tuyết cúi đầu mỉm cười dịu dàng nhìn hai đứa bé trong ngực.
“Ngoan quá!”
Rất lâu rồi nàng mới được gặp lại hai đứa bé này, nàng cảm giác như hai đứa bé đã lớn hơn, nặng hơn một chút, nhưng vẫn dễ thương như hai thiên thần nhỏ, chỉ cần nhìn thôi thì nội tâm nàng cũng đã tan chảy rồi.
Trước kia, nàng chính là một người không thích trẻ con, nhưng cũng bởi vì hai đứa bé này, cho nên nàng mới dần dần thay đổi suy nghĩ.
Có những lúc, nàng còn nằm mơ thấy hai đứa bé này.
Quan Tuyết nhìn một chút thì không nhịn được, liền cúi người hôn lên hai gương mặt mũm mĩm và hồng hồng này một cái.
Nàng vừa định ngẩng đầu lên thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó, một người bước vào.
“Chủ tịch Diệp!” Quan Tuyết ngẩng đầu lên xem thì không khỏi ngơ ngác một chút.
Nàng luôn cảm giác rằng anh ta hơi khang khác, khi nàng vừa gặp anh ta thì con tưởng rằng mình hoa mắt, nhưng bây giờ nàng nhìn lại, thì vẫn cảm thấy có gì đó khang khác.
Diệp Mặc đi qua, cười nói: “Bọn nhỏ không khóc chứ!”
Hắn trở về từ Đế Kinh, trạm đầu tiên chính là Phác Ngọc, hắn đi lòng vòng một chút rồi chạy xuống phòng làm việc Minh Ngọc bên dưới, sau khi thiết kế quần áo cho Lạc tiểu thư, thì hắn đã quay lại đây.
Quan Tuyết hé miệng cười nói: “Không! Cả hai đều rất ngoan, với lại, tôi chính là một người trông trẻ rất giỏi!”
Nàng nói xong thì đứng lên, cẩn thận đem hai đứa bé trả lại cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc tiếp nhận hai đứa bé, rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Diệp Mặc liếc mắt đánh giá Quan Tuyết một chút rồi cười nói: “Dạo này công việc không bận lắm đúng không!”
Đoạn thời gian trước, khí sắc của Quan Tuyết không tốt lắm, có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng hôm nay gặp mặt, thì khí sắc của Quan Tuyết đã hồng nhuận phơn phớt, xem ra cũng không tệ lắm.
Quan Tuyết gật đầu, “Thời gian này đã không bận rộn như trước nữa rồi!”
Nàng nói xong thì nghiêng người về phía trước, tay phải đặt lên bàn để nâng cằm, một đôi mắt đẹp thì yên lặng nhìn vào Diệp Mặc.
Đôi môi đỏ nở nang của nàng thỉnh thoảng lại hơi cuộn lên, lộ ra ý cười nhẹ.
Bình thường đều là phụ nữ trông con, rất hiếm thấy đàn ông trông con giống như vị chủ tịch Diệp này, nàng còn cảm thấy, như vậy cũng không tệ lắm, nhìn trông rất ấm áp.
Hai người hàn huyên một lúc, bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ đến người đàn ông lần trước, hình như là giáo sư đại học gì đó, “Người lần trước thế nào rồi?”
“Người nào? A! Ý anh là họ Phương kia à?” Quan Tuyết hơi giật mình.
“Đúng thế!”
“Anh ta à!” Quan Tuyết hơi cau mày, lộ ra vài phần buồn rầu ra chán ghét, “Anh ta rất đáng ghét, tôi cũng không quan tâm anh ta!”
Diệp Mặc ồ một tiếng, cũng không hỏi nhiều nữa.
“Tôi đi đây!”
Diệp Mặc ngồi trò chuyện về các hạng mục công việc của tâm đoàn thêm một lúc, sau đó mới đứng dậy, thả hai đứa bé vào trong xe đẩy.
Quan Tuyết tiễn hắn đi đến cửa thang máy.
Diệp Mặc đi xuống dưới, hắn lại đi qua tòa nhà đối diện để thăm Thiên Hành và Thời Đại.
Khi Diệp Mặc đang trò chuyện với Tề Diệu Huy thì bỗng nhiên âm thanh hệ thống vang lên.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Ngôn Ngữ đã thăng cấp.]
Diệp Mặc khẽ giật mình kinh ngạc.
Diệp Mặc suýt nữa quên mất lỹ năng này, kỹ năng này cũng không cần tập luyện giống kỹ năng Dưỡng Khí, chỉ cần nói chuyện bình thường cũng coi như là tập luyện rồi.
Diệp Mặc mở giao diện hệ thống ra xem, kỹ năng này đã thăng lên cấp {Tinh thông}.
Trong đầu hắn cũng có rất nhiều kiến thức mới, rất nhiều loại ngôn ngữ mới, còn có một ít ngôn ngữ đã thất truyền.
Rất nhanh, Diệp Mặc đã đè tâm tư xuống, để tiếp tục trò chuyện với Tề Diệu Huy.
Kỹ năng này thăng cấp, khiến cho giá trị năng lực đã tăng lên 118, chỉ cần một kỹ năng nữa thăng cấp, là hắn có thể nhận được một tấm thẻ kỹ năng nữa.
Sau khi rời khỏi Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ, Diệp Mặc đi đến bệnh viện Nhân Hoa để gặp Lưu Khải Nhân.
Hắn xem một ít tư liệu của bệnh nhân, rồi lại góp tiền như cũ.
Lưu Khải Nhân lại khen: “Chủ tịch Diệp, ngài quá thiện lương! Đúng là Bồ Tát sống!”
Giọng điệu của ông ta có chút buồn nôn, nhưng mà ông ta lại nói rất thật lòng, Chủ tịch Diệp đã quyên góp rất nhiều tiền, nhưng cũng không nhăn mày một chút nào, khoản tiền này có thể cứu giúp được rất nhiều bệnh nhân khốn khổ.
“Chủ tịch Diệp, dạo này có rất nhiều viện trưởng nói với tôi rắng, các bệnh nhân của họ đều muốn cảm ơn ngài! Bọn họ còn muốn gặp ngài một lần, để cảm tạ trước mặt ngày, mấy hôm trước còn có một người gọi điện thoại đến văn phòng của tôi để tìm ngài, người này gọi từ nước ngoài về!”
“Nước ngoài?” Diệp Mặc nghe xong thì hơi giật mình.
“Chắc là họ hàng thân thich hoặc là bạn bè của bệnh nhân!” Lưu Khải Nhân nói: “Là một cô gái, nghe giọng nói thì khá trẻ tuổi! Cô ấy nói rằng muốn trả lại tiền cho ngài!”
“Lần sau gặp chuyện như vậy, thì ông cứ từ chối là được!”
Diệp Mặc mỉm cười, hắn cũng không để ý lắm.
Tiền đã quyên ra rồi, làm gì có chuyện để người ta trả lại chứ.
“Dĩ nhiên là tôi từ chối rồi!” Lưu Khải Nhân vội vàng nói.
Chủ tịch Diệp làm việc tốt còn không muốn lưu danh, thì làm sao có thể nhận số tiền đó chứ!
“Vậy là tốt rồi!” Diệp Mặc gật đầu.
Hắn ngồi một lúc nữa, rồi mới mang theo hai đứa bé trở lại phòng làm việc.