Hơn năm giờ chiều, Diệp Mặc thu dọn phòng làm việc một chút, sau đó hắn pha sữa và làm thức ăn bổ sung cho hai đứa bé, còn hắn thì gọi thức ăn ngoài cho mình.
Diệp Mặc gọi cho mình một suất cơm rang thập cẩm.
Cơm nước xong xuối, Diệp Mặc ngồi chơi với hai đứa bé trong phòng khách, lại gọi điện thoại về trong nhà.
“Tốt tốt!” Mẹ Diệp ở đầu dây bên kia liên tục lên tiếng: “Mẹ đang ở nhà, cũng vừa ăn xong! Cha con lại đi đến xưởng rồi, dạo này có khá nhiều việc nên ông ấy hơi bận, mẹ nhìn thấy ông ấy rất vui vẻ cho nên cũng không ngăn cản!”
“Vài hôm trước cậu hai của con cũng gọi điện cho mẹ, nói rằng muốn mẹ qua Thiên Hải thăm ông bà cụ, cũng không hiểu vì sao mà cậu hai con rất nhiệt tình, nhưng mà mẹ không đi được nên không đáp ứng, hơn nữa, tháng sau chúng ta cũng sẽ đi qua bên đó mà!”
Mẹ Diệp lại bắt đầu liên miên lải nhải, bà nói từ chuyện hàng ngày, lại nói đến chuyện của cậu hai.
Hai người trò chuyện gần một tiếng mới cúp máy.
Diệp Mặc mang theo hai đứa bé vào phòng làm việc, rồi bắt đầu mở live stream.
Đến 10 giờ tối, Diệp Mặc tạm thời nghỉ một chút, hắn tắm rửa rồi cho hai đứa bé đi ngủ, sau đó thì chờ điện thoại của Ngọc Tình.
Tô Ngọc Tình và Dương Mạn Ny đang ở trong khách sạn.
Hai người trò chuyện một lúc thì cúp máy, Diệp Mặc lại tiếp túc live stream đến hai giờ đêm mới kết thúc.
Hắn pha một chén trà, rồi bật máy tính trong thư phòng lên, hắn xem thị trường chứng khoán và tiền ảo xong thì lại bắt đầu lấy giấy bút ra để thiết kế.
Hắn chuẩn bị thăng cấp kỹ năng Vẽ lên cấp {Đại Sư}.
Thiết kế, vừa có thể luyện tập kỹ năng Thủ công, đồng thời còn có thể luyện tập kỹ năng Vẽ luôn, một công đôi việc.
Đến tận 5 6 giờ sáng mà Diệp Mặc vẫn không hề mệt mỏi, trước kia hắn cũng không mệt mỏi, bây giờ kỹ năng Dưỡng Khí thăng cấp {Đại sư} thì còn không có cảm giác buồn ngủ luôn.
Mãi đến khi hai đứa nhỏ tỉnh dậy thì Diệp Mặc mới dừng lại, hắn lại đi làm thức ăn bổ sung cho bọn nhỏ, rồi bắt đầu một người mới bận rộn.
Chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Ba ngày này, Diệp Mặc rất bận, hắn đi khách sạn Duyệt Vân Trang hai lần để dạy đám đầu bếp mới đến, lại làm vài bữa cơm cho Kỷ tiểu thư, sau đó còn đi đến công xưởng Phác Ngọc, và phòng làm việc Minh Ngọc để đưa các thiết kế mới của mình.
Thời gian còn lại, Diệp Mặc trông con, live stream và luyện tập kỹ năng Vẽ.
Sáng hôm nay, hắn vừa cho hai đứa bé uống sữa xong thì mẹ vợ gọi điện thoại đến, bảo hắn trưa nay qua đó ăn cơm.
Diệp Mặc nghĩ mình cũng không có chuyện gì quan trọng nên cũng đồng ý.
Buổi sáng hắn live stream một lúc, đến mười giờ thì hắn đi đến biệt thự nhà họ Tô.
Mẹ Tô vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì vội vàng nghênh đón, nụ cười của bà vô cùng nhiệt tình.
“Tiểu Mặc!”
Bà ôm hai đứa bé vào trong ngực rồi đi vào nhà, vừa đi vừa cười nói: “Dạo này con làm việc vất vả lắm nhỉ! Mẹ nghe nói con toàn ngủ muộn, live stream đến một hai giờ đêm mới nghỉ! Con phải nghỉ ngơi nhiều vào, sức khỏe mới là quan trọng nhất, còn tiền thì đủ xài là được!”
Hai người vừa vào nhà, Cha Tô đã đi từ nhà bếp ra, trên mặt ông cũng lộ ra nụ cười nhiệt tình.
Diệp Mặc hơi giật mình, hắn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Mặc dù cha mẹ vợ vẫn luôn đối xử rất tốt với hắn, mỗi lẫn hắn đến đây thì họ đều rất nhiệt tình, thế nhưng mà, còn lâu mới nhiệt tình đến mức độ này.
“Tiểu Mặc, uống trà đi!”
Cha Tô rót một chén trà sâm rồi đặt ở trước mặt Diệp Mặc.
Sau đó, ông ngồi xuống, hai tay xoa xoa vào nhau, dáng vẻ như muốn nói gì đó.
“Khục!”
Mẹ Tô ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng nói: “Tiểu Mặc, mẹ nghe Trạch Phong nói là, mấy hôm trước có người khen thưởng cho con rất nhiều tiền à? Hình như là . . . hơn 100 triệu, đúng không?
Trong khi nói chuyện thì hai mắt bà vẫn hiện lên vẻ không dám tin.
Mấy hôm trước, khi bà nghe thấy con trai của mình nói đến chuyện này thì bà đã giật nảy mình, đây cũng không phải là mấy triệu, hoặc là 10 20 triệu, mà chính là 100 triệu đấy!”
Cho dù con gái của bà muốn kiếm số tiền này, thì cũng phải vất vả hơn nữa năm mới kiếm nổi!
Nhưng người có thể tiêu xài trên internet nhiều như vậy thì phải có bao nhiêu tiền chứ?
Bà cảm thấy, khẳng định là nhiều tiền hơn con gái mình, còn có thể là thiên kim tiểu thư của đám hào môn quý tốc kia, tuy rằng nhà bà cũng có ít tiền, nhưng đó đều là con gái bà kiếm được, hoàn toàn không thể so sánh được với đám gia tộc vài tỷ, thâm chí vài chục tỷ kia.
Người ta là kẻ vừa có tiền vừa có địa vị, làm sao nhà bà có thể so sánh được.
Từ khi biết việc này thì bà cũng cảm thấy hơi lo lắng.
Có lẽ. . . người ta khen thưởng nhiều tiền như vậy là hướng về phía Tiểu Mặc mà đến, bằng không thì tiêu tiền cho vui à?
Tuy rằng con gái của mình rất xinh đẹp, nhưng mà, chỉ sợ Tiểu Mặc không ngăn được cám dỗ và thế công cường đại của đối phương!