Hiện giờ, tuy rằng Tiểu Mặc và con gái mình ở cùng một chỗ, nhưng mà vẫn còn chưa đăng ký kìa, coi như là đăng ký thì cũng vô dụng, thời đại này có rất nhiều người ly hôn, một tờ giấy thì làm sao trói buộc được một người sống sờ sờ chứ!
Cha Tô ở một bên cũng cau mày vì lo lắng.
Sao có thể để một người con rể tốt như vậy chạy mất đây!
Sau đó, trong lòng của ông lại thở dài thổn thức.
Khi Tiểu Mặc và Ngọc Tình mới ở cùng một chỗ thì không có tiền gì, sự nghiệp cũng vừa mới bắt đầu, khi đó ông đã cảm thấy người trẻ tuổi này không tồi rồi, hơn nữa, Ngọc Tình cũng ưa thích, cho nên ông mới đồng ý.
Nhưng ông không ngờ, chỉ mới hơn nửa năm mà sự nghiệp của Tiểu Mặc đã phát triển kinh người như vậy, bây giờ ông cũng không biết Tiểu Mặc có bao nhiêu tài sản nữa rồi.
Ông đã để Trạch Phong tính thử, một cái Nhân Hoa và Phác Ngọc thì đã hơn 10 tỷ rồi!
Quả thật là có chút dọa người!
Dù sao, Tiểu Mặc vẫn còn rất trẻ!
Con gái mình đã không nhiều tiền bằng Tiểu Mặc từ lâu rồi!
Cũng chính bởi vì bây giờ Tiểu Mặc quá nhiều tiền, cho nên ông mới lo lắng, ông sợ Tiểu Mặc thay lòng đổi dạ, sợ Tiểu Mặc bị đám thiên kim tiểu thư kia cướp mất.
“Tất cả đều do con rể quá ưu tú!” Trong lòng của ông lại thở dài một tiếng.
Con rể quá ưu tú, khiến cho người cha vợ như ông chịu áp lực rất lớn!
“A! Đúng là có chuyện này!”
Diệp Mặc nhìn hai người một chút, liền hiểu ra là chuyện gì rồi.
“Người đó là ai vây? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Có xinh đẹp hay không?” Mẹ Tô vội vàng hỏi mấy vấn đề liền.
Diệp Mặc nói: “Không phải người trong nước ạ!”
Mẹ Tô kinh ngạc nói: “Người nước ngoài à! Hoa Kiều à!”
“Không phải! Là người nước H ạ!”
“Ừ!” Mẹ Tô gật đầu, lông mày bà lập tức giãn ra, nếu là người nước H thì bà cũng không cần quá lo lắng.
Diệp Mặc cười nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng đâu, con đã nói với Ngọc Tình rồi, mấy hôm nữa con sẽ trả lại tiền cho họ.”
“Tốt, tốt lắm!” Mẹ Tô lại cười vui vẻ hơn.
Cha Tô ở một bên cũng thở phào một hơi.
Diệp Mặc uống một ngụm trà, rồi đứng lên nói: “Con đi vào làm cơm!”
“Đi, chúng ta cùng đi!”
Cha Tô vội vàng đứng dậy đi theo vào nhà bếp, ông chuẩn bị làm trợ thủ.
Mười một giờ hơn, cơm sắp xong thì Tô Trạch Phong trở về.
Anh ta vừa vào nhà, còn chưa kịp đặt mông xuống thì Mẹ Tô đã trừng mắt một cái, nói: “Mau đi vào hỗ trợ đi! Nhớ phải khách khí một chút!”
Tô Trạch Phong nhất thời hơi hậm hực, nhưng mà không dám lên tiếng, anh ta chỉ biết cặm cụi đi vào nhà bếp hỗ trợ, thì nhìn thấy Diệp Mặc thì anh ta lại mỉm cười, nụ cười còn mang theo vài phần nịnh nọt.
Trước kia, anh ta xem thường người em rể này, còn muốn chia rẽ đôi uyên ương này, nhưng bây giờ, anh ta cảm thấy người em rể này quá tốt, cũng sợ bị người khác cướp mất.
Sau khi đồ ăn được mang lên bàn, Tô Trạch Phong bỗng nhiên hỏi: “Tiểu Mặc, buổi tối em có chuyện gì không?”
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Không có chuyện gì quan trọng cả, sao thế?”
Tô Trạch Phong nói: “À! Tối này có một bữa tiệc rượu, em có muốn đi cùng không?”
“Tiệc rượu gì thế?”
Tô Trạch Phong cười nói: “Là sinh nhật của một người bạn, sẽ có rất nhiều người đến đó, nếu em đi thì sẽ có thể quen biết được rất nhiều người, bây giờ em cũng buôn bán làm ăn, cho nên cũng cần quan hệ mà!”
Mẹ Tô hơi trầm ngâm một lát rồi cười nói: “Mẹ thấy cũng được đấy!”
Bạn của Trạch Phong đều là người có tiền, còn có không ít công tử nhà giàu, đây đều là các mối quan hệ khá tốt, Tiểu Mặc quen biết những người này thì sẽ trợ giúp cho sự nghiệp sau này.
Tiểu Mặc chỉ mới có tiền thôi, cho nên phương diện quan hệ vẫn kém một chút, cần phải đi xã giao nhiều hơn một chút.
Mẹ Tô lại nói: “Tiểu Mặc, lát nữa con cứ đi với Trạch Phong, để hai cháu cho mẹ trông cho, khi nào về thì qua đón là được!”
“Vâng, cũng được!” Diệp Mặc gật đầu một cái.
Thật ra thì Diệp Mặc không thích tham gia mấy bữa tiệc rượu như này lắm, cho nên hắn không hay đến những nơi như vậy, nhưng thỉnh thoảng đi một chuyến cũng không sao, chủ yếu là mẹ vợ đã mở miệng nói thế rồi, từ chối thì không hay lắm.
Tô Trạch Phong cười nói: “Quyết định vậy nhé, sau khi tan làm, anh sẽ về đón em.”
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc liền trở về phòng làm việc để live stream.
Đến khoảng 5 giờ chiều thì hắn nhận được tin nhắn của Tô Trạch Phong, cho nên mới kết thúc.
Diệp Mặc nghĩ ngợi một lát rồi đi thay một bộ âu phục, vẫn là bộ âu phục mà Ngọc Tình mua cho hắn, sau đó lại chỉnh sửa đầu tóc, xịt thêm một ít nước hoa để che đi khứu giác nhạy cảm của mình, rồi mới đi ra cửa.
Mấy phút sau, xe của Tô Trạch Phong đã dừng lại.
Tô Trạch Phong vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì con mắt đã trừng to ra vài phần.
“Chậc chậc!”
Khi ăn mặc bình thường thì người em rể này đã đẹp trai đến rối tinh rối mù rồi, bây giờ mặc một bộ âu phục vào thì lại càng ghê gớm hơn, ngay cả anh ta là trai thẳng mà suýt nữa cũng bị uốn cong luôn.
“Đi thôi!”
Diệp Mặc mỉm cười, mở cửa leo lên xe.