Chiếc xe lái ra về phía ngoài thành.
trên đường đi, Tô Trạch Phong nói cho Diệp Mặc biết một chút tình huống.
“Là sinh nhật của thiên kim tiểu thư tập đoàn Vinh Lập, mặc dù anh không thân với cô ấy lắm, nhưng cũng coi như có quen biết, hôm nay cô ấy mời rất nhiều người!”
“Tập đoàn Vinh Lập à!” Diệp Mặc khẽ giật đầu.
Tập đoàn Vinh Lập này cũng có quy mô vài tỷ, cũng khá nổi tiếng trong thành phố H.
Thành phố H cũng có không ít tập đoàn có quy mô như vậy.
Khoảng tầm hơn 40 phút sau, chiếc xe đi vào một khu biệt thự, lại đi thêm một chút thì đến một ngôi biệt thự có phong cách trang viên.
Căn biệt thự này khá rộng lớn và hào hoa, bây giờ đã hơn 6 giờ, nên sắc trời đã hoàn toàn tối, cả ngôi biệt thự đèn đuốc sáng choang, bên trong còn có rất nhiều những âm thanh náo nhiệt truyền ra.
Hai người đỗ xe xong thì bước xuống xe.
“Đi thôi!” Tô Trạch Phong vẫy tay một cái, rồi dẫn đầu đi vào.
Anh ta cũng mặc một bộ âu phục màu đen, phối hợp với gương mặt khá đẹp trai và thân hình cao lớn thì cũng có vài phần mị lực.
Hai người vừa đến cửa, thì không ít thiếu như đang nhìn qua, ánh mắt của bọn họ đều sáng lên.
“Ông chủ Tô!”
Tô Trạch Phong mỉm cười, nhiệt tình mà thân thiết chào hỏi mọi người.
“Triệu tiểu thư!”
“Chị Vu!”
Mấy cô gái kia đều mỉm cười, thần sắc cũng hơi nóng bỏng.
Vị ông chủ Tô này vẫn trẻ tuổi, sự nghiệp cũng có thành tựu, dáng dấp cũng đẹp trai, lại còn rất biết nói chuyện, ăn nói khôi hài, khiến cho người khác yêu thích!
Sau đó, bọn họ thấy sau lưng ông chủ Tô vẫn còn một người thì ngước mắt nhìn qua.
Ngay sau đó, tất cả bọn họ đều ngây người tại chỗ, ánh mắt của bọn họ đều đọng lại, sắc mặt cũng trở nên cứng đờ, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt và thất thần.
Ngây người một lúc, có người đã lấy lại tinh thần, lúng túng nói: “Anh ta. . . anh ta là ai vậy?” Nhưng đôi mắt của người này vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt kia như cũ, giống như không thể dời đi nữa.
Tô Trạch Phong thấy thế thì hơi giật mình, sau đó lại cười khổ.
Đám mỹ nữ này vừa cười cười nói nói với mình, bây giờ vừa nhìn thấy cậu em rể này của mình thì lại chẳng thèm nhìn mình nữa.
Tô Trạch Phong họ nhẹ một tiếng, cười nói: “Là em rể tôi!”
“Em rể?”
Các cô gái hơi sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt bọn họ đều ảm đạm, lộ ra vài phần tiếc hận.
Một người thở dài nói: “Tiếc thật! Tại sao cũng là hoa có chủ giống như ông chủ Tô rồi!”
“Ha ha!” Tô Trạch Phong cười to một tiếng, “Bọn tôi đi vào trước nhé!”
Anh ta nói xong thì vỗ vai Diệp Mặc, ra hiệu cho Diệp Mặc cùng đi vào.
Mỗi khi nhìn thấy người quen thì Tô Trạch Phong đều nhiệt tình cất tiếng chào hỏi.
Bên trong là một đại sảnh rộng rãi, hai bên bày từng chiếc bàn dài, bên trên chứ đầy các loại rượu, và một số đồ ngọt, và các loại thức ăn. . .
Trong sảnh cũng có không ít người, họ đều mặc lễ phục, đang tụ tập tốp năm tốp ba.
Bốn phía còn có rất nhiều bóng bay và các vật trang trí cho sinh nhật.
Diệp Mặc nhìn quanh một chút, rồi kinh ngạc nói: “Chúng ta không cần chuẩn bị quà à?”
Tô Trạch Phong giải thích: “Không cần, hôm nay chỉ là bữa tiệc rượu đơn giản chứ không phải là tiệc sinh nhật, người ta đã ăn sinh nhật từ trưa nay rồi, nhưng cô ấy thích náo nhiệt cho nên mới tổ chức bữa tiệc rượu này để mọi người vui chơi.”
“À!” Diệp Mặc gật gật đầu.
Hai người vừa vào cửa thì đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, không ít con mắt đều sáng rực lên.
Lập tức có người tiến lên bắt chuyện, hỏi thăm một câu.
“Ông chủ Tô! Người này là. . .?”
“Ông chủ Tô, em rể của anh còn đẹp trai hơn cả ngôi sao thần tượng đấy! Đúng là không tầm thường đâu!”
Các cô gái mỉm cười, sau khi dùng ánh mắt nóng rực đánh giá vài lần, rồi mới rời đi.
Tô Trạch Phong cũng mỉm cười, khi anh ta giới thiệu thì chỉ nói là em rể mình chứ không nói nhiều, dù sao anh ta cũng không muốn giới thiệu em rể mình cho những cô gái này, chẳng may cọ sát ra tia lửa gì gì đó thì hỏng bét.
Có một người đàn ông khoảng 30 tuổi có thân hình cao gầy đi về phía bên này, trên người anh ta mặc một bộ âu phục thẳng tắp, trên mặt còn mang theo một chiếc kính đen.
“Trạch Phong!”
Tô Trạch Phong nhìn qua, lập tức lộ ra nụ cười nhiệt tình và vài phần lấy lòng.
“Lưu thiếu gia!”
Vị Lưu thiếu gia, Lưu Vân Siêu này chính là công tử của tập đoàn Húc Tường, cũng là một công tử nhà giàu có tiếng trong thành phố H, cũng không phải loại người như Chu Lỗi kia có thể so sánh.
Mà Tô Trạch Phong anh ta chỉ dựa vào em gái mình mới có thể miền cưỡng mở một công ty, nhìn như anh ta cũng là một người có thân phận, nhưng lại kém xa đám công tử nhà giàu này.
Lưu Vân Siêu cầm một ly rượu đi qua, anh ta mỉm cười với Tô Trạch Phong, sau đó lại nhìn về phía Diệp Mặc ở bên cạnh, cười hỏi: “Trạch Phong, đây là ai vậy?”
Tô Trạch Phong chỉ vào Diệp Mặc, cười nói: “A! Đây là em rể tôi!”
Sắc mặt của Lưu Vân Siêu lập tức cứng đờ, nụ cười trên mặt anh ta cũng đọng lại.
Sau đó, ánh mắt anh ta lóe lên một cái, biểu cảm trên mặt cũng lộ ra vẻ hơi mất tự nhiên.