Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 72 - Chương 72: Diệp Mặc, Anh Là Tên Khốn! (2)

Chương 72: Diệp Mặc, anh là tên khốn! (2) Chương 72: Diệp Mặc, anh là tên khốn! (2)

Theo người làm mối cho nàng thì Diệp Mặc này cũng không có bối cảnh gì, chỉ là một gia đình bình thường mà thôi.

“Chẳng lẽ… anh ta lừa mình sao?”

Nàng thì thào một câu, vội vàng gạt đám người ra, rồi chạy ra ngoài.

Khi ra đến cửa thì nàng nhìn thấy Diệp Mặc đang chào tạm biệt đám người ông chủ Hồ, rồi đi về phía bãi đỗ xe, rất nhanh Diệp Mặc đã dừng lại, mà phía trước chính là một chiếc xe thể thao màu trắng bạc vô cùng phong cách và uy phong.

“Anh ta…thực sự có xe thể thao?”

Toàn thân nàng chấn động, rồi lại ngây ra như phỗng.

Thì ra, anh ta không hề lừa mình, anh ta thực sự có xe thể thao!

Hôm ấy, khẳng định là anh ta muốn khảo nghiệm mình, không ngờ rằng mình lại không vượt qua được cuộc kiểm tra này, đem mối hôn sự này thổi bay mất.

Trong nháy mắt nàng liền hối hận!

“Chờ tôi với.”

Ngay sau đó, nàng vội vàng đuổi theo, dù đi giày cao gót nhưng tốc độ không hề chậm chút nào. Khi Diệp Mặc còn chưa kịp phản ứng thì nàng đã chui vào xe.

“Móa! Còn có thể như thế sao?”

Đám người Hồ Nhất Phàm đứng ở cửa đều ngây người nhìn cảnh này.

Người ta chỉ ngồi nửa tiếng, chưa từng nói một câu nào với các em gái, kết quả khi đi ra thì lại có em gái chủ động tìm đến cửa, mị lực này…cũng quá vô lý rồi!

“Đi xuống!”

Diệp Mặc ở trong xe liếc nhìn Tần Lộ bên cạnh rồi lạnh lùng quát.

“Diệp Mặc, lần trước là sai lầm của tôi, anh tha thứ cho tôi được không?”

Tần Lộ vỗ vỗ bộ ngực căng phồng, hồi phục lại hô hấp rồi ra vẻ đáng thương nói.

Nàng còn có ý kéo váy lên một chút, đem bắp đùi trắng bóng của mình lộ ra, rồi bày ra một tư thế khiến người khác ngứa ngáy.

“Nóng qua nha.”

Tần Lộ thấy Diệp Mặc vẫn thờ ơ thì cởi áo khoác ra, nàng đem cổ áo kéo xuống thấp hơn, để lộ ra một khe rãnh khá sâu.

Diệp Mặc đánh giá Tần Lộ một chút.

Dáng người cũng không tệ lắm, cũng có vài phần nhan sắc, nhưng mà, Diệp Mặc không có chút hứng thú nào với cô nàng này.

“Rất nóng à?”

Diệp Mặc nói thầm một câu, rồi chỉnh điều hòa không khí xuống còn hơn 10 độ.

Lập cập----

Tần Lộ lập tức cảm thấy lạnh lẽo, bắt đầu run lên.

Nàng cố gắng chịu đựng một lúc, nhưng đến cùng cũng không chịu nổi, chỉ có thể mở cửa, rồi hậm hực bước xuống xe.

“Diệp Mặc, anh là tên khốn!”

Tần Lộ tức giận đỏ bừng mặt nhìn chiếc xe thể thao nghênh ngang lao đi.

…….

Bến xe lửa, dòng người đông đúc tấp nập.

Lại có một nhóm người đi xuống.

Trong đó có một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc rất mộc mạc, khoảng chừng 50 tuổi.

Trong tay hai người còn xách bao lớn bao nhỏ, nhìn có vẻ khá nặng.

Mặc dù hai người rất khó khăn mới xách được mấy bao lớn bao nhỏ này, nhưng trên mặt họ lại tràn đầy nụ cười, giống như đang gặp được chuyện gì đó rất vui vẻ.

“Cha, mẹ, sao hai người mang nhiều như vậy để làm gì? Hai người không thấy mệt à?”

Diệp Mặc quét qua đám người một vòng thì đã thấy được bọn họ, vội vàng đi lên đón tiếp.

“Những thứ này có đáng là gì đâu.” Cha Diệp cười rất hào phóng.

“Con trai à, mấy thứ này đều là đồ trong nhà mình, như túi trứng này chính là gà nhà mình nuôi, rất có dinh dưỡng, còn túi này thì là hai con gà quê vừa mới giết, còn mấy túi này đều là đồ ăn ở quê mình cả.” Mẹ Diệp cười nói.

“Mẹ! Mẹ mang những thứ này làm gì chứ.” Diệp Mặc bất đắc dĩ nói.

“Cho con ăn chứ làm gì! Con cũng mang cho mẹ bọn nhỏ một ít đi, đây đều là rau xanh thuần thiên nhiên.” Mẹ Diệp nói

“Được rồi!” Diệp Mặc lắc đầu cười khổ nói.

“Thất thần làm gì, đi thôi! Nhanh lên!” Cha Diệp vội vàng thúc giục.

“Đúng đúng! Đi nhanh lên, đi càng nhanh có thể gặp bọn nhỏ càng sớm!” Mẹ Diệp cũng nói theo.

“Mẹ, để con xách cho.”

Diệp Mặc đi lên đoạt mấy túi xách rồi bước theo ra ngoài.

“Bác tài xế, đi khách sạn Độ Giả ở Duyệt Vân Trang.”

Sau khi lên taxi thì Diệp Mặc nói với tài xế.

“Khách sạn? Đến khách sạn làm gì?” Mẹ Diệp khẻ giật mình, nghi ngờ hỏi.

“Đúng thế! Con trai, không về nhà à?” Cha Diệp cũng nói.

“Cha mẹ, con đã đặt trước khách sạn cho hai người rồi, mấy ngày này hai người ở khách sạn đi! Hoàn cảnh của Khách sạn Độ Giả này rất tốt, hai người rảnh rỗi có thể đi tản bộ, không giống như ở nhà, rất buồn chán.” Diệp Mặc cười nói.

“Ai! Con làm thế này không lãng phí tiền sao, có nhà không ở lại đi ở khách sạn.” Sắc mặt Cha Diệp nghiệm nghị, vẻ mặt cứng rắn quát lên.

“Con trai à, khách sạn này bao nhiêu tiền một đêm? Khách sạn Độ Giả, nghe có vẻ rất đắt.” Mẹ Diệp cũng cau mày nói.

“5000 đồng thôi.”

“5…5000 NDT?”

Cha Diệp nhất thời líu lưỡi, hai mắt trợn tròn xoe.

Mẹ Diệp cũng há to miệng, vô cùng chấn động.

Nàng con chưa từng ở khách sạn nào giá 500 đồng, chứ đừng nói là 5000 đồng.

“Quá lãng phí rồi! Hủy đi!”

Nàng lấy lại tinh thần, vội vàng nói.

“Không sao đâu mẹ, chỉ ở vài ngày thôi mà, có phải ở lâu dài đâu.” Diệp Mặc cười nói: “Nếu hai người không ở khách sạn thì con sẽ không mang bọn nhỏ đến đâu.”

“Con…haiz!”

Mẹ Diệp và Cha Diệp liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy rất bất đắc dĩ.

“Con trai, lần này thì thôi, lần sau đừng lãng phí như vậy nữa, biết chưa.” Mẹ Diệp quở trách.

“Vâng! Vâng!” Diệp Mặc gật đầu như giã tỏi.

Bình Luận (0)
Comment