Khoảng 40 phút đồng hồ sau mới đến khách sạn.
“Oa!”
Hai vợ chồng vừa xuống xe thì sợ ngây người.
Tòa khách sạn trước mắt này nằm ở giữa nơi sơn thủy, lịch sự và tao nhã, trong phong cách cổ điển lại lộ ra một loại xa hoa đến cực hạn.
Diệp Mặc dẫn hai người vào đại sảnh, làm xong thủ tục thì một một nhân viên đi đến đưa bọn họ đến một căn phòng rất lịch sự và tao nhã.
Bên trong còn có vài gian phòng, phía ngoài cửa sổ của phòng khách là một khu vườn, có cả một hồ nước, phong cảnh rất đẹp.
“Đẹp quá nhỉ.” Cha Diệp cảm thán một câu.
“5000 đồng cơ mà.” Mẹ Diệp nhỏ giọng nói, cảm thấy hơi đau lòng.
“Cha mẹ, hai người nghỉ ngơi một lát đi, con đi đón bọn nhỏ.”
“Được được, nhớ cẩn thận một chút.”
Diệp Mặc gọi xe đi về nhà một chuyến, lấy chiếc Lamborghini đi đến nhà Tô Ngọc Tình đón bọn nhỏ.
“Anh cẩn thận một chút.” Tô Ngọc Tình cẩn thận dặn dò.
“Em yên tâm đi.”
Diệp Mặc cho bọn nhỏ ngồi an toàn trên nhỏ trẻ em rồi mới bắt đầu xuất phát.
“Mau mau, đưa cho cha bế!”
Diệp Mặc vừa mang hai đứa bé vào cửa, thì Cha Diệp đã không kịp chờ đợi mà tiến lên, ôm lấy bé trai đang nằm trong ngực Diệp Mặc.
“Oa!!!!!”
Bé trai lập tức giương lên cặp mắt đen nhánh nhìn người xa lạ này một chút, rồi lập tức khóc to oa oa.
“Ui! Không khóc! Không khóc!” Cha Diệp lập tức luống cuống, dỗ dành đứa bé.
“Đưa cho con.” Diệp Mặc thấy đứa bé khóc thì nói ra.
Cha Diệp rất bất đắc dĩ, đành phải đưa đứa bé trở về.
Bé trai vừa về đến ngực của Diệp Mặc thì lập tức không khóc nữa.
“Ha ha! Tên nhóc này…” Cha Diệp cười nói.
“Ông vội cái gì, chúng còn chưa quen thuộc, ông bế làm sao được.” Mẹ Diệp trừng mắt nhìn Cha Diệp một cái rồi quở trách: “Con trai, cháu trai mẹ tên là gì?”
“Nặc Nặc.”
“Nặc Nặc à! Tên rất hay…ông xem này, gương mặt này có giống con trai mình không này, tương lai lớn lên nhất định sẽ đẹp trai giống cha nó, còn cháu gái mẹ thì sao? Tên là gì? Tĩnh Tĩnh à! Ừm, cũng rất hay!”
Mẹ Diệp lại gần, nội tâm tràn đầy vui vẻ đánh giá hai đứa cháu nội của mình.
Nàng càng nhìn lại càng thích, miệng cười đến mức không khép lại được.
“Con trai à, con không định…dẫn mẹ bọn nhỏ đến cho chúng ta gặp mặt sao?” Cha Diệp nhìn hai đứa bé mặt chút rồi ngẩng đầu lên hỏi.
“Sau này rồi tính.” Diệp Mặc nói
Nhưng ngày gần đây, Diệp Mặc cảm thấy quan hệ giữa mình và Tô Ngọc Tình đang tiến triển rất tốt, nhưng tương lai thế nào thì Diệp Mặc cũng không nói trước được.
“Cũng được, chỉ cần con thường xuyên đem bọn nhỏ về chơi với chúng ta là được, những việc khác chúng ta sẽ mặc kệ.” Cha Diệp cười nói.
Ông đánh giá người con trai này của mình một chút, lập tức cảm thấy rất tự hào.
Thành tựu của con trai đã vượt xa ông già như mình rồi.
“Nặc Nặc ngoan, để bà nội bế một chút nào.”
Mẹ Diệp bắt đầu dỗ dành cháu trai, sau đó đưa tay ra bế lên.
Nặc Nặc không khóc mà lại nhếch miệng lên cười, biểu hiện ra vẻ rất thân thiết.
“Con trai à, lần xem mắt vừa rồi…có chuyện gì xảy ra à? Mẹ nghe mợ của con nói rằng, cô ta trở về liền nói xấu con, làm cho mợ con rất ngại ngùng.”
Một lát sau, Mẹ Diệp hỏi.
“Tính tình của cô ta quá kém.”
Diệp Mặc liền kể lại chuyện hôm đó cho Mẹ Diệp nghe.
“Mẹ, mẹ và mợ đừng quan tâm đến chuyện này nữa, đừng sắp xếp xem mắt cho con nữa, chuyện của con để con giải quyết.”
“Được rồi.” Mẹ Diệp bất đắc dĩ nói.
Tiếp đó, Diệp Mặc lại kể cho bọn họ một số chuyện công việc.
Tuy rằng họ không hiểu những thứ này lắm, nhưng khi nghe đến 10 triệu fan thì vẫn cảm thấy hơi kích động. Bọn họ hiểu, fan càng nhiều thì càng tốt, càng có thể kiếm được nhiều tiền.
Cả ngày hôm nay Diệp Mặc đều ở chỗ này với cha mẹ và hai đứa bé.
Mãi đến khi chạng vạng tối thì Diệp Mặc mới sắp xếp bữa tối cho cha mẹ, rồi mới đưa hai đứa bé đi về.
……
Sáng ngày hôm sau, Diệp Mặc lại mang theo hai đứa nhỏ đến chơi với cha mẹ.
Hai người liền chơi đùa với bọn nhỏ quên cả trời đất.
“Chủ tịch Diệp!”
Diệp Mặc đi ra khỏi phòng, đến đại sảnh, một cô gái xinh đẹp khoảng 30 tuổi, mặc một bộ đồ công sở tiến lên nghênh đón, nàng chính là quản lý của khách sạn này, Lý Lệ Quyên.
Lý Lệ Quyên khẽ khom người, liếc mắt nhìn người thanh niên trước mặt này, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Tiếp đó, nội tâm nàng lại dâng lên một trận sợ hãi.
Sáng ngày hôm nay nàng mới biết được, người thanh niên trước mặt này là chủ nhân với của khách sạn này, mà hôm qua, vị này đã dẫn theo cha mẹ vào ở trong khách sạn, nếu như ngày hôm qua có vấn đề gì sơ sót, thì có lẽ nàng liền xong đời.
May mà mọi chuyện đều thuận lợi, không xảy ra rắc rối gì.
“Chủ tịch Diệp…ngài có muốn đổi phòng hay không? Còn mấy phòng có hoàn cảnh tốt hơn.” Nàng nhỏ giọng nói.
“Không cần đâu.” Diệp Mặc khoát tay.
5000 đồng một đêm, cha mẹ mình đã chê đắt rồi, nếu như lại đổi một phòng sang trọng hơn, thì họ sẽ mắng mình mất.