Ba!
Một tiếng giòn vang lên.
Một bàn tay này rất mạnh.
Hứa Chí Huy lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã ra đất, anh ta bụm mặt, hai mắt trợn to nhìn cha của mình, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin và mờ mịt.
Đám người Lưu Vân Siêu và Hạ Thi Di ở đằng sau cũng đều sợ ngây người.
Đây . . . là chuyện gì thế này?
Tại sao chú Hứa bỗng nhiên xuất hiện ở đây, vừa nhìn thấy mặt thì đã vả con trai của mình một bàn tay, còn nói cái gì mà hại chết mình và công ty? Nhưng chuyện này có thể sao?
Chú Hứa vẫn rất tốt mà!
Còn cả tập đoàn bất động sản Hoàng Thế cũng rất tốt mà! Một tập đoàn lớn như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ!
Hứa Chí Huy xoa mặt, tủi thân nói: “Cha! Cha điên à?”?”
“Tao điên rồi?” Hứa Bảo Khánh giận quá hóa cười, ông ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy, gương mặt gầy gò và uy nghiêm kia đã vô cùng tái nhợt, “Thằng ngu này, mày còn không biết mày chọc phải họa lớn thế nào à?”
“Con. . . con gây họa gì?”
Hứa Chí Huy đầy mặt mờ mịt.
Trước kia anh ta đã gây họa không ít, nhưng thời gian gần đây anh ta rất an phận, cũng không gây họa gì cả!
Hứa Chí Huy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cha! Có phải cha uống nhiều quá rồi không?”
Hạ Thi Di ở phía sau híp mắt quan sát tỉ mỉ, cô cũng cảm thấy, có phải chú Hứa đã uống say rồi không, bằng không thì sao có thể nói ra lời nói hoang đường như thế được!
Với thân phận và địa vị của chú Hứa, thì ai có thể hại chú ấy chứ!
Nhưng khi Hạ Thi Di nhìn kỹ lại thì thấy, tuy rằng thần sắc nổi giận của chú Hứa rất đáng sợ, nhưng ánh mắt lại rất thanh minh, không hề giống với người say rượu.
Hạ Thi Di ngẫm nghĩ, rồi mở miệng nói: “Chú Hứa, có phải . . . chú hiểu lầm rồi không?”
“Hiểu lầm?” Hứa Bảo Khánh cười nhạo một tiếng, “Hiểu lầm cái gì? Hiện giờ, người ta đã gác đao lên cổ tôi rồi, nhất định phải chơi chết tôi, đây còn gọi là hiểu lầm à? Bình thường thằng chó chết này chơi gái thì thôi đi, bây giờ còn gây họa lớn như vậy nữa!”
“Tại sao Hứa Bảo Khánh tao lại sinh ra thằng con ngu xuẩn như mày chứ!”
Hứa Bảo Khánh lại chửi ầm lên.
Sau khi nghe xong thì Hạ Thi Di liền ngẩn ngơ.
Ngay sau đó, đôi mắt đẹp của cô trợn tròn lên, bên trong tràn đầy hoảng sợ.
Xem ra, công ty của chú Hứa đã gặp rắc rối ngập trời rồi, bằng không thì chú Hứa sẽ không kích động như vậy, mà với thân phận và địa vị của chú Hứa bây giờ, thì chắc hẳn phải một nhân vật vô cùng kinh khủng mới có thể tạo thành phiền phức lớn như vậy!
Ít nhất cũng phải là cấp bậc mấy chục tỷ, thậm chí là cấp bậc trăm tỷ! Đây chính là những nhân vật đỉnh cấp nhất!
Thế nhưng mà, nhân vật như vậy rất ít khi xuất hiện, hơn nữa, một công tử ca như Hứa Chí Huy thì làm sao có thể trêu chọc đến nhân vật cấp bậc như vậy chứ! Chỉ sợ có muốn gặp cũng không được chứ đừng nói là trêu chọc!
Hạ Thi Di nghĩ đến đây thì hơi nhăn mày, cô cảm thấy rất khó hiểu.
Hạ Thi Di nhẹ giọng dò hỏi: “Chú Hữa, rốt cuộc. . .có chuyện gì xảy ra? Sao Chí Huy có thể gây họa lớn nhự được chứ?”
Hứa Bảo Khánh hít một hơi thật sâu, cố nén giận nói: “Vừa xong, chủ tịch Phùng đã gọi điện thoại cho chú, nói rằng muốn bán 500 triệu Trái Quyền trong tay, nhưng công ty tạm thời còn chưa thể bỏ ra 500 triệu, vốn dĩ số tiền này đã quá hạn rồi, những bởi vì chú và ông ấy có quan hệ tốt nên mới có thể kéo dài đến hôm nay, nhưng bây giờ người mua mới đã ép trả nợ, còn nói lập tức khởi tố, rồi kéo đổ toàn bộ tập đoàn của chú luôn!”
Hạ Thi Di nghe xong thì hơi nhướn mày lên.
Thời gian gần đây, rất nhiều công ty bất động sản đều không tốt lắm, vốn lưu động cũng rất ít, cho nên đúng là không dễ gom 500 triệu, nhưng với thân phận và địa vị của chú Hứa thì sẽ gom được, nhưng vẫn còn chút thời gian.
Nhưng mà, nếu như đối phương khởi tố, thì các chủ nợ còn lại cũng ào ào đòi nợ theo, ngay sau đó thế bạo phát nguy cơ nợ nần, toàn bộ tập đoàn có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Chẳng trách chú Hứa lại vội vã như thế!
Mà người mua 500 triệu Trái Quyền kia chắc chắn sẽ lợi hại hơn chú Hứa nhiều, bằng không thì chủ tịch Phùng cũng sẽ không đồng ý bán.
Hạ Thi Di trầm ngâm một lát, rồi lại nói: “Chú Hứa, chuyện này. . . có liên quan gì với Chí Huy đâu!”
“Đúng thế! Cha, việc này căn bản không liên quan đến con, là họa do cha gây ra thì đúng hơn!” Hứa Chí Huy nói với vẻ không cam lòng.
“Mày. . .” Hứa Bảo Khánh trợn trừng mắt lên, ông ta tức giận đến mức toàn thân run rẩy kịch liệt.
Hứa Bảo Khánh cắn rằng, lại xông lên tát một cái, nổi giận mắng: “Người ta nói, là vì tên chó chết nhà mày không có mắt, dám chọc vào người không nên chọc, cho nên mới gây họa lớn này!”
“Cha! Con . . . không làm gì mà!”
Hứa Chí Huy lại ăn thêm một tát, tủi thân đến sắp khóc.
Anh ta cũng không ngu, nên làm sao có thể trêu chọc nhân vật như vậy chứ!