Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 724 - Chương 724: Hứa Bảo Khánh: Thằng Ngu Này!

Chương 724: Hứa Bảo Khánh: Thằng ngu này! Chương 724: Hứa Bảo Khánh: Thằng ngu này!

“Thi Di!”

Lúc này, có người tiến lại gần để hỏi chuyện vừa xong, Hạ Thi Di cũng bắt đầu hàn huyên.

Mấy người Hứa Chí Huy đi qua một bên, tiếp tục uống rượu, trò chuyện.

“Lát nữa phải điều tra tên kia một chút, sau đó phải trừng trị một phen!”

Hứa Chí Huy cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, hung ác nói: “Thế mà dám coi thường tôi, còn bảo cha tôi đến, nếu như không chơi chết tên này thì tôi sẽ rất mất mặt!”

Ban nãy anh ta chỉ cảm thấy hoang đường và buồn cười, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy rất khó chịu.

“Đúng là phải trừng trị người này!” Lưu Vân Siêu cười nói.

“Chuyện này quá đơn giản! Đến lúc đó, chúng ta cũng dậy dỗ họ Tô kia một trận luôn!”

“Đúng thế! Chuyện quá đơn giản mà! Uống rượu trước đi!”

Mấy người còn lại đều mỉm cười, cầm ly rượu lên cụng một cái rồi uống vào.

Trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự cũng có không ít bàn, Tô Trạch Phong đang ngồi trên một bàn trong góc hẻo lánh, anh ta đang chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, sau đó lại cúi đầu xuống.

Rất nhiều người đều đang dùng ánh mắt khác thường nhìn anh ta, đến ngay cả đám mỹ nữ nhiệt tình khi anh ta đến cũng đã giả bộ như không quen, hiển nhiên là cảm thấy anh ta sẽ xui xẻo khi trêu chọc đám công tử ca kia.

Tô Trạch Phong lại chơi điện thoại một lát rồi quay đầu nhìn về phía sau.

“Sao Tiểu Mặc vẫn chưa quay lại nhỉ?”

Tiểu Mặc vẫn đang đứng gọi điện thoại ở trong vườn cây, Tô Trạch Phong cũng không biết Tiểu Mặc gọi cho ai.

Khoảng tầm 10 phút sau, Diệp Mặc mới trở về, sắc mặt vẫn cười tủm tỉm như cũ.

“Gọi xong rồi à!”

“Ừm!”

Tô Trạch Phong nghĩ rằng là chuyện của công ty cho nên cũng không hỏi nhiều.

“Chúng ta không đi thật à? Bữa tiệc rượu này cũng không có ý nghĩa gì mà!”

Tô Trạch Phong ngồi một lát rồi lại không chịu nổi.

“Mấy giờ rồi? Mới bảy giờ thôi à! Vẫn sớm mà!” Diệp Mặc mỉm cười, “Chúng ta chờ một lát, nói không chừng còn có thể đợi được một người!”

“Người nào?” Tô Trạch Phong hơi giật mình.

Diệp Mặc cười nói: “Lát nữa anh sẽ biết!”

Tô Trạch Phong chép miệng một cái, cậu em rể này lại muốn làm gì đây.

Anh ta cảm thấy hơi bất đắc dĩ, ngồi một lúc thì cảm thấy hơi nhàm chán, cho nên anh ta lại lấy điện thoại di động ra chơi.

Bữa tiệc rượu vẫn tiếp tục, thỉnh thoảng lại có người đến người đi.

Trong đại sảnh, mọi người đều tốp năm tốp ba uống rượu, trò chuyện, thỉnh thoảng còn phát ra những âm thanh vui sướng.

Đối với bọn họ mà nói, thì chuyện ban này chỉ là nhạc đệm mà thôi, cho nên bọn họ cũng không để ý lắm.

“Hứa công tử!”

“Lưu thiếu gia!”

Trong đại sảnh, ngoài Hạ Thi Di ra thì chắc chắn đám người Hứa Chí Huy là được để ý nhất, rất nhiều người đều lượn ra lượn vào quanh bọn họ, thần sắc đều rất cung kính và nhiệt tình.

Hạ tiểu thư là nhân vật chính ngày hôm này, nên tự nhiên sẽ được mọi người quan tâm nhất, mà mấy người kia thì có thân phận không kém Hạ tiểu thư, cho nên cũng rất được quan tâm.

Tất cả mọi người đều ăn uống linh đình, rượu cũng đã uống không ít, cho nên cũng đã hơi say.

Hứa Chí Huy uống thêm một ly, rồi đưa tay lên xem chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, rồi nói: “Cũng đủ rồi, chúng ta đi thôi!”

Đã 8 giờ hơn, anh ta cần phải đi đến một bữa tiệc rượu khác để uống tiếp, dù sao ngồi đây cũng không có ý nghĩa, bên kia còn có mấy cô gái tiếp rượu.

“Đi, đi thôi!”

Mấy người còn lại cũng nhìn đồng hồ, rồi đặt ly xuống.

Mấy người đi về phía Hạ Thi Di, cười nói: “Thi Di, bọn tôi đi trước đây!”

“Ừ! Vậy. . . để tôi tiễn mọi người!”

Hạ Thi Di mỉm cười, rồi tiễn đoàn người ra cửa.

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn qua bên này, còn có không ít người tiến lên để tiễn mấy người này.

“Hứa công tử, sớm thế này mà đã về rồi à? Sao không ở lại uống thêm vài ly?”

“Không được! Không được!”

Hứa Chí Huy khoát tay từ chối, anh mỉm cười với người trong đại sảnh, rồi dẫn đầu đi ra cửa.

Hứa Chí Huy còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, thì một bóng người đã vội vã lao vào trong, dáng vẻ còn vô cùng lo lắng.

“Cha?” Hứa Chí Huy nhìn thấy người này thì ngây ngẩn cả người, anh ta còn tưởng rằng mình uống say nên hoa mắt, bằng không . . .thì sao cha anh ta lại xuất hiện ở đây?

Mọi người trong sảnh đều giật mình, sau đó, bọn họ cuống quít lộ ra vẻ cung kính và nhiệt tình.

“Ông chủ Hứa!”

“Chú Hứa!” Hạ Thi Di cũng hơi giật mình, trong mắt cô còn lóe lên một tia nghi ngờ.

Tại sao. . . chủ Hứa lại đến đây?

“Cha, cha đến đón con à? Đúng là hiếm thấy! Con không sao, con vẫn chưa say mà! Đâu cần cha đến đón chứ! À đúng rồi, ban này con gặp một tên ngu xuẩn, cha biết tên đó nói thế nào không? Tên đó nói là con không có tư cách làm quen với anh ta, để cho cha đến thì tạm được!”

“Cha nói xem, chuyện này có buồn cười không chứ! Có phải tên đó bị tâm thần hay không?” Hứa Chí Huy cười nói.

Bóng người kia nghe thấy thế thì sắc mặt trở nên tái nhợt, ông ta siết chặt nắm đấm, răng cũng nghiến kèn kẹt.

Ông ta tiến lên vài bước, rồi vươn tay, hung hăng vả một bàn tay qua.

“Thằng ngu này, mày muốn hại chết tao và công ty luôn đúng không!”

Bình Luận (0)
Comment