Hạ Thi Di nghe thấy thế thì biểu cảm cũng cứng đờ.
Đôi mắt đẹp của cô cũng lộ ra vẻ không dám tin tưởng.
Cơn giận này cũng quá lớn rồi đấy, đừng nói là cô, mà cả cha cô là người cùng một đẳng cấp cũng không dám nói như vậy, mà cũng phải khách khí lẫn nhau, chứ làm sao dám ngông cuồng như vậy chứ!
“Chắc là nói nhảm thôi! Cố ý chọc giận Hứa Chí Huy thôi!”
Hạ Thi Di nghĩ đến đây thì bình thường trở lại.
Ông chủ Tô đã nói là dẫn anh ta đến đây để mở mang tầm mắt, làm quen với một vài người, chứng tỏ người em rể này chỉ là một người bình thường, cũng không có lai lịch gì!
Chẳng qua là, lá gan người này khá lớn đấy, anh ta không sợ Hứa Chí Huy trả thù sao?
Đúng là người trẻ tuổi, quá non, cũng quá ngây thơ rồi!
Người không ở trong vòng thì sẽ không biết được năng lực của đám công tử ca này, nếu như bọn họ mà trả thù thì rất kinh khủng đấy!
Hạ Thi Di lại liếc mắt nhìn qua rồi lắc đầu, trong nội tâm cô cũng thở dài một tiếng.
Mấy người Lưu Vân Siêu ở sau lưng Hứa Chí Huy nghe thấy thế cũng ngẩn người ra, tiếp theo, bon họ bật cười thành tiếng!
“Ha ha!”
Hứa Chí Huy cũng cười theo, ánh mắt của anh ta nhìn Diệp Mặc giống như đang nhìn một tên ngu xuẩn!
Hứa Chí Huy nhìn về bốn phía, cười to nói: “Mọi người nghe thấy không? Có người nói rằng, tôi không có tư cách làm quen anh ta, phải cha tôi đến mới được, chắc là anh ta nghĩ rằng mình mạnh hơn cha tôi rồi! Mọi người nói xem, đây có phải là chuyện tiếu lâm không!”
Người xung quanh nghe thấy tiếng này thì ào ào quay sang bên này, bọn họ đều hơi sững sờ một chút, sau đó thì ánh mắt họ đều rơi vào trên người người thanh niên vô cùng đẹp trai kia.
“Anh ta là ai thế? Ngông cuồng thế cơ à?”
“Anh ta còn mạnh hơn cỏa ông chủ Hứa á?”
Bọn họ bắt đầu châu đầu ghé tai, nhỏ giọng nghị luận.
Ánh mắt của bọn họ hơi nghi ngờ và khó hiểu, nhưng sau đó đã lộ ra vài phần châm chọc và giễu cợt.
Tô Trạch Phong nhìn xung quanh mặt chút, sau đó sắc mặt anh ta cũng hơi khó coi, anh ta không ngờ chuyện sẽ phát triển đến trình độ này, anh ta chỉ muốn dẫn Tiểu Mặc đến đây để quen biết thêm vài người mà thôi, nhưng bây giờ lại thành ra thế này.
Trái lại thì Diệp Mặc vẫn rất bình tĩnh và lạnh nhạt như cũ.
Thỉnh thoảng hắn còn giơ ly nước dừa trong tay lên để nhấp một ngụm, ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, giống như có điều suy nghĩ.
Thỉnh thoảng, trong mắt Diệp Mặc lại lóe lên vài tia sáng vô cùng lạnh lẽo.
Bốn phía đại sảnh đều nổi lên những tiếng bàn tán.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt khác thường để nhìn về phía giữa đại sảnh.
Tô Trạch Phong nhìn hai bên một chút, thì sắc mặt anh ta càng khó chịu hơn, anh ta chưa bao giờ gặp phải trường hợp bị mọi người giễu cợt, vây xem như thế này, cho nên anh ta chỉ biết cúi đầu xuống để né tránh những ánh mắt đến từ bốn phía.
Mấy người Hứa Chí Huy thấy thế thì càng đắc ý hơn.
“Tiểu Mặc, hay là. . . chúng ta về thôi!” Tô Trạch Phong tiến lại gần Diệp Mặc, nhỏ giọng nói: “Bữa tiệc rượu này. . . không cần cũng được!”
Diệp Mặc cười nói: “Em cảm thấy rất thú vị mà! Vẫn sớm, chờ thêm một lát đi!”
Tô Trạch Phong nghe thấy thế thì giật mình, anh ta cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Ha ha!” Mấy người Hứa Chí Huy nghe thấy thế lại cười mỉa thành tiếng.
Hứa Chí Huy còn cười nhạo nói: “Người này. . . không chỉ có bệnh, mà da mặt còn rất dày!”
Hạ Thi Di nhìn thấy cảnh này thì cũng không lên tiếng.
Tuy rằng chuyện này là do mấy người Hứa Chí Huy cố tình làm cho hai người ông chủ Tô khó xử, nhưng, mấy người bọn họ đều là người có thân phận, đều là người cùng vòng tròn và đẳng cấp với cô, cha mẹ bọn họ đều có qua lại, cho nên cô cũng không tiện nói gì.
Còn về phần hai người này, thì không có thân phận và địa vị gì cả, ông chủ Tô cũng chẳng phải nhân vật ghê gớm gì, mà chỉ mở một công ty nhỏ mà thôi, thậm chí cũng là một nhân vật nhỏ trong mắt cô mà thôi.
Mà người còn lại, thì chỉ có dáng dấp đẹp trai mà thôi, vì hai người như vậy mà tranh cãi với đám công tử ca này trước mặt mọi người, thì thật sự không đáng giá!
Hơn nữa, ban nãy người này nói cũng hơi quá đáng, hoàn toàn không cân nhắc hậu quả, và cũng không biết nặng nhẹ!
Câu nói đó đã mạo phạm chú Hứa rồi, cho nên cô cũng không dám bênh người này.
“Vậy. . . chúng ta . . .ra ngoài ngồi một lát đi!” Tô Trạch Phong chỉ chỉ về phía bên ngoài sân.
“Hạ tiểu thư, bọn tôi đi ra ngoài trước!”
Tô Trạch Phong cười gượng với Hạ Thi Di, sau đó liền gọi Diệp Mặc đi ra ngoài.
“Được rồi!” Hạ Thi Di gật đầu mỉm cười.
Diệp Mặc cầm ly nước dừa đi theo Tô Trạch Phong, đám người bốn phía lập tức truyền ra một mảnh hư thanh, mãi cho đến khi hai người họ ra ngoài mới dừng lại.
“Tên mặt trắng nhỏ này cũng bình tĩnh đấy!”
“Đó là do da mặt anh ta dày quá thôi, loại người nói chuyện mà không suy nghĩ này, thì đúng là rất ngu xuẩn!”
Mấy người Lưu Vân Siêu nhỏ giọng bàn luận, trên mặt họ còn có vài phần giễu cợt.
Hạ Thi Di nghe thấy thế thì hơi lắc đầu.
Người em rể này của ông chủ Tô rất đẹp trai, nhưng hoàn toàn chính xác là không thông minh lắm, cũng không có lòng dạ gì, người ta chỉ mới nói một câu mà đã giận dữ rồi, ăn nói còn không biết cân nhắc hậu quả nữa.
Nhưng mà cũng đúng!
Dáng vẻ đẹp như vậy rồi, thì còn cần đầu óc làm gì!
Hạ Thi Di nhấp một ngụm rượu, rồi lại liếc mắt nhìn ra ngoài sân, cô định lát nữa sẽ đi qua kết bạn với hai người này.