Diệp Mặc nắm tay một lát, rồi rút tay ra không để lại dấu vết nào.
Lúc này Hạ Thi Di mới phản ứng kịp, cô hơi xấu hổ mỉm cười.
Hạ Thi Di nhìn về phía Tô Trạch Phong rồi hỏi: “Ông chủ Tô, người em rể này của anh . . . làm ngành nào thế?”
“A! Cậu ấy. . .” Tô Trạch Phong mỉm cười, anh ta đang định giới thiệu một chút.
Đúng lúc này, chỉ thấy có một người đàn ông thân hình cao lớn bước nhanh qua bên này, khi đến gần thì hô lên một tiếng nhiệt tình: “Thi Di!”
Sau đó, trực tiếp xông lên trước mặt Tô Trạch Phong, đem ánh mắt của Tô Trạch Phong ngăn cản, đúng là không coi ai ra gì.
Sắc mặt Tô Trạch Phong lập tức biến đổi.
Nhưng, anh ta cũng không dám lên tiếng, bởi vì người này chính là công tử của tập đoàn Hoàng Thế, địa vị còn lớn hơn Lưu Vân Siêu lúc nãy mấy phần, cho nên không thể đắc tội.
Hạ Thi Di hơi ngơ ngác, nhưng sau đó cô mỉm cười lễ phép, biểu cảm vẫn khá bình tĩnh: “Chí Huy!”
Vị Hứa Chí Huy, Hứa công tử này cũng không kém cô, hai nhà cũng có chút qua lại, cho nên khá thân quen, nhưng cũng cũng bởi vì khá thân quen cho nên cô mới không quan tâm chút chuyện nhỏ này.
Hứa Chí Huy cầm ly rượu, cười nói: “Thi Di, ngại quá, tôi vừa trò chuyện với mấy người bạn ở bên kia, cho nên không kịp qua chào hỏi!”
“Không có gì!” Hạ Thi Di lắc đầu, rồi cười khẽ một tiếng.
“A! Đây chẳng phải là. . .ông chủ Tô sao!”
Hứa Chí Huy cạn một ly với Hạ Thi Di rồi mới ra vẻ ‘bỗng nhiên’ nhìn thấy Tô Trạch Phong, rồi kinh ngạc hô lên: “Thật sự là xin lỗi! Vừa rồi tôi không nhìn thấy anh, ông chủ Tô, cảm giác tồn tại của anh cũng quá thấp rồi đấy!”
Tuy rằng Hứa Chí Huy nói xin lỗi, nhưng ánh mắt và giọng điệu của anh ta thì tràn đầy mỉa mai và đùa cợt.
Sau khi Tô Trạch Phong nghe xong thì sắc mặt lại biến đổi.
Nhưng Tô Trạch Phong cũng không dám phát tác, mà chỉ cười xấu hổ.
Hạ Thi Di ở một bên thấy thế thì hơi cau mày, cô cảm thấy hơi khó hiểu, không biết vị ông chủ Tô này đắc tội với Hứa Chí Huy bao giờ nhỉ, thế mà bị anh ta chế nhạo ngay tại chỗ!
Hứa Chí Huy nhìn thấy họ Tô này xấu hổ, phẫn uất mà không dám dám lên tiếng thì trong lòng càng đắc ý hơn.
Họ Tô này . . . là cái chim gì chứ!
Nếu như không có cô em gái kia, thì có ai sẽ thèm nhìn anh ta chứ!
Hiện giờ, lại còn đem một tên em rể ăn bám đến bữa tiệc rượu của tầng lớp thượng lưu, đúng là chẳng biết xấu hổ là gì!
Người này . . . mà cũng xứng sao?
Trong lòng Hứa Chí Huy cười nhạo vài câu, ánh mắt anh ta rơi vào người thanh niên đẹp trai bên cạnh thì không khỏi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ ghen ghét và căm hận mãnh liệt.
Anh ta lại nghĩ đến dáng vẻ ưu ái có thừa của Thi Di với người này thì trong lòng lại cực kỳ khó chịu.
Tên mặt trắng nhỏ này đã bám váy Tô Thiên Hậu, bây giờ còn muốn bám váy thiên kim tiểu thư tập đoàn Vinh Lập nữa à!
“Ông chủ Tô, đây là ai mà đẹp trai thế? Sao giống một tên mặt trắng nhỏ vậy, gương mặt này cũng rất thích hợp ăn bám đấy!”
Hứa Chí Huy lại nở nụ cười, bắt đầu xỉa xói: “A! Đúng rồi, nghe Vân Siêu nói thì là em rể của anh à! Hai người các anh. . . đúng là rất giống nhau, cả hai đều thích hợp ăn bám đấy!”
Sắc mặt của Tô Trạch Phong càng khó coi hơn vài phần, mơ hồ đã có chút tái nhợt.
Hạ Thi Di thì hơi cau mày lại, cô cảm thấy hơi không vui.
Mặc kệ ông chủ Tô đã đắc tội người này ở đâu, nhưng dù sao cũng là khách của mình mà!
Hứa Chí Huy cười, đưa tay ra nói.
“Làm quen một chút! Tôi là Hứa Chí Huy, tập đoàn Hoàng Thế chính là của nhà tôi, chúng ta kết giao bạn bè, có lẽ sau này còn có thể giao lưu, trao đổi đấy!”
Trong đôi mắt anh ta tràn đầy trêu tức và giễu cợt.
Diệp Mặc lạnh lùng nheo mắt nhìn Hứa Chí Huy.
Một lát sau, hắn lạnh lùng nói: “Quen biết thì thôi đi! Không cần thiết đâu!”
Sắc mặt Hứa Chí Huy lập tức cứng đờ.
Anh ta cũng không giận, trái lại còn cười.
Người này. . . cũng biết giận à!
Mình chế nhạo anh ta như vậy, nên anh ta có phản ưng như này cũng là rất bình thường.
Nhưng ngay sau đó, ý cười trên mặt Hứa Chí Huy đã đọng lại, cả người đều ngẩn ngơ, bởi vì người kia lại mở miệng, giọng điệu cuồng vọng đến mức khiến anh ta cảm thấy khó tin.
“Gọi cha anh đến đây thì còn tạm được!”
Tên này. . . bị thần kinh à!
Còn gọi cha mình đến? Anh ta tưởng mình là ai? Anh ta biết cha mình có thân phận gì không? Cha mình chính là chủ tịch, người sáng lầm tập đoàn bất động sản Hoàng Thế, cũng là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng trong thành phố H này!
Tô Trạch Phong ở một bên cũng ngẩn ngơ, gương mặt hiện lên vẻ khó tin.
Tô Trạch Phong hoàn toàn không ngờ Tiểu Mặc lại dám nói như vậy với Hứa công tử! Anh ta cũng không ngờ Tiểu Mặc lại cứng như vậy!
Sau đó, trong mắt Tô Trạch Phong lại lóe lên một tia lo lắng.
Tuy rằng bây giờ Tiểu Mặc có tiền, nhưng dù sao cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, làm sao có thể trêu chọc đám hào môn quý tộc lâu năm này được! Quan hệ và sức ảnh hưởng của người ta không phải là thứ Tiểu Mặc có thể so sánh.