Lưu Vân Siêu lắc nhẹ ly rượu trong tay, châm chọc nói: “Họ Tô kia hoàn toàn là một tên ăn bám, suốt ngày chỉ biết dựa vào em gái, bây giờ thì em rể của anh ta cũng giống như vậy, đúng thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà! Chẳng trách hai người này lại đi cùng với nhau!”
“Ha ha!”
Mấy người còn lại đều cười phá lên, vẻ khinh bỉ trong ánh mắt bọn họ đã đậm hơn vài phần.
Người đàn ông cao lớn kia nhấp một ngụm rượu, rồi cười nhạo: “Mọi người đều nếu họ Tô kia rất thanh cao, ánh mắt cũng rất cao, nhưng không ngờ cũng thích loại mặt trắng nhỏ này, đúng là dung tục! Theo tôi thì cô ta chỉ diễn mà thôi! Ra vẻ thanh cao, nhưng thật ra thì chơi bời rất phóng đãng và dễ dãi!”
Sau đó, anh ta lại nuốt một ngụm bước bọt khi nghĩ đến dung mạo tuyệt thế kia, anh ta chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, khi nhìn về phía bên này thì vẻ ghen tỵ trong mắt càng đậm hơn.
Với thân phận là công tử của tập đoàn Hoàng Thế thì tất nhiên anh ta không thiếu phụ nữ, nhưng, cùng lắm thì chỉ là mấy idol trên mạng hoặc là các ngôi sao thần tượng hạng ba hạng bốn thôi, hoàn toàn không thể so sánh với người kia.
“Hừ! Thanh cao gì chứ! Sinh con rồi thì còn thanh cao cái rắm, chẳng phải là đi theo một ông già sao, có lẽ. . . còn không chỉ có một vị cha nuôi nữa!”
“Đúng đúng! Trong làng giải trí thì làm gì có mặt hàng nào tốt, tất cả đều như nhau thôi!”
Mấy người còn lại đều cười nhạo.
“Cũng đúng!” Người đàn ông cao lớn kia cười ha ha, “Như vậy mới tốt, nói không chừng. . . chúng ta còn có cơ hội nếm thử mùi vị Thiên Hậu đấy, cũng không biết hương vị sẽ thế nào đây!”
Mấy người tiếp tục trò chuyện, càng nói càng hạ lưu, càng không chịu nổi, thỉnh thoảng họ còn cười rộ lên.
Diệp Mặc nghe thấy mấy lời này thì sắc mặt của hắn dần dần lạnh xuống.
Tô Trạch Phong ở đối diện thấy sắc mặt của Diệp Mặc không đúng thì hỏi: “Tiểu Mặc, sao thế?”
“Không có gì!” Sắc mặt Diệp Mặc khôi phục bình thường rồi mỉm cười.
“Ăn xong chưa, ăn xong rồi thì chúng ta đi qua chào hỏi Hạ tiểu thư đi!” Tô Trạch Phong lau miệng xong, thì cầm ly rượu, dẫn Diệp Mặc đi về phía giữa đại sảnh.
Hai người chờ Hạ Thi Di nói chuyện phiếm với người khác xong, thì Tô Trạch Phong mới tiến lên mấy bước, nhiệt tình hô lên một tiếng.
“Hạ tiểu thư!”
“Ông chủ Tô!” Hạ Thi Di nhìn qua, rồi hé miệng cười: “Hôm nay ông chủ Tô rất đẹp trai đấy!”
“Ha ha! Như nhau như nhau!” Tô Trạch Phong cất tiếng cười to, anh ta giơ ly rượu lên ra hiệu với Hạ Thi Di, rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Hạ Thi Di mỉm cười lễ phép rồi mới nhấp một ngụm.
Sau đó, đôi mắt đẹp của cô liếc nhìn về phía người sau lưng Tô Trạch Phong.
Ngay sau đó, ánh mắt của cô đã đọng lại, phun ra một vệt sợ hãi thán phục.
Hạ Thi Di ngẩn người một lát mới tỉnh táo lại, ánh mắt của cô trở nên nóng rực, “Vị này là. . .?”
“A! Là em rể tôi!” Tô Trạch Phong mỉm cười.
“Em rể?” Hạ Thi Di lại khẽ giật mình ngạc nhiên, tiếp đó lại nở nụ cười gượng: “Ông chủ Tô, em rể của anh rất đẹp trai!”
Hạ Thi Di lại đánh giá một phen, rồi hơi lắc đầu, trên mặt cô lộ ra vẻ tiếc nuối.
Tô Trạch Phong cười nói: “Đúng là rất đẹp trai! Đẹp trai hơn tôi nhiều!”
Hạ Thi Di cười nói: “Anh ấy. . . tên là gì vậy?”
“A! Là Diệp Mặc!” Tô Trạch Phong vội vàng lên tiếng: “Lần này tôi dẫn cậu ấy đến đây là để mở mang tầm mắt, quen biết thêm vài người bạn thôi, mong Hạ tiểu thư đừng để tâm!”
Hạ Thi Di vội vàng lắc đầu, cười nói: “Không không! Làm sao lại thế chứ!”
Tuy rằng em rể của ông chủ Tô đã là hoa có chủ, nhưng mà, dáng dấp đẹp trai như vậy thì chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ, sung sướng rồi, cô còn muốn càng nhiều người như vậy đến đây tham gia bữa tiệc rượu này ấy chứ.
Tô Trạch Phong quay người, vỗ vỗ vai Diệp Mặc, nói: “Vậy thì tốt rồi! Tiểu Mặc, em cũng chào hỏi với Hạ tiểu thư đi!”
Diệp Mặc tiến lên một bước, mỉm cười lễ phép chào hỏi: “Xin chào Hạ tiểu thư!”
“Chào anh!”
Hạ Thi Di hé miệng cười, chậm rãi vươn tay ngọc ra.
Diệp Mặc hơi giật mình, nhưng vẫn vươn tay ra để bắt tay với cô.
Nụ cười trên mặt của Hạ Thi Di lại nhiệt tình hơn vài phần, từ xưa đến nay cô rất thích những người đàn ông đẹp trai như này.
Đôi mắt đẹp của Hạ Thi Di lóe sáng khi nhìn gương mặt đẹp trai đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung này, thậm chí còn hơi thất thần.
Tô Trạch Phong ở một bên thì khéo miệng hơi co quắp một chút.
Ngay cả Hạ tiểu thư cũng không thể ngăn được mị lực của cậu em rể này! Đúng là quá kinh khủng!
Đừng bảo là cọ sát ra tia lửa gì nhé, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!
Tô Trạch Phong càng nghĩ càng lo lắng.
Mấy ánh mắt ở cách đó không xa cũng đang nhìn một màn này, ánh mắt của bọn họ tràn đầy âm trầm và khó chịu.
“Đi, chúng ta qua đó!”
Người đàn ông cao to kia cắn răng hừ một tiếng, anh ta uống cạn ly rượu trong tay rồi đặt mạnh xuống bàn, sau đó lại cầm một ly đầy lên, rồi bước nhanh về phía giữa đại sảnh.
Lưu Vân Siêu kia thì chỉ đứng tại chỗ, khóe miệng anh ta nhếch lên, lộ ra vẻ như đang xem trò vui.
Tiếp đó, mấy người còn lại cũng bước theo về phía đó.