“Đi, mau đi ra!”
Đám bảo vệ kéo ba người bọn họ đi ra cửa, lại vào thang máy, đi ra cửa chính, rồi trực tiếp đẩy ra ngoài.
“Ai u!”
Sử Quế Phân lảo đảo một cái, rồi trực tiếp ngã như chó đớp c**, gương mặt mo cũng bị ngã đỏ lên.
Phương Trạch Vũ cũng ngã ngồi xuống đất, kính mắt cũng rơi mất.
Anh ta đứng lên nhặt kính mắt, trên gương mặt hào hoa phong nhã đã có vài phần tái nhợt, còn có vài phần vặn vẹo và oán độc.
“Có tiền thì ngon lắm à! Chó chết!” Phương Trạch Vũ nghiến răng, hung dữ mắng chửi, “Còn cả con tiện nhân kia nữa, thế mà mình còn nghĩ cô ta là một mặt hàng tốt, thì ra cũng là tiện nhân, không biết xấu hổ, vô liêm sỉ! Chắc chắn là dựa vào ngủ mới leo lên được chức tổng giám đốc này!”
Phương Trạch Vũ nói xong thì trực tiếp rời đi, anh ta cũng mặc kệ quần áo xốc xếch của mình.
Sử Nhất Minh đứng một bên, mặt hiện lên vẻ cầu xin, nói: “Bác gái! Làm sao bây giờ?”
Sử Quế Phân thì ngồi bệt trên mặt đất, gương mặt tràn đầy hoảng hốt.
Khi đi vào tòa nhà này thì bà ta cực kỳ vui vẻ, hăng hái, cảm thấy cả công ty này đều là của mình, rất bành chướng, còn xem thường cái này, khinh thường cái kia, bây giờ thì lại bị đuổi ra ngoài, đúng là công dã tràng.
Loại cảm giác chênh lệch này khiến cho bà ta không thể nào tiếp nhận được.
Sử Quế Phân đứng lên, thấp giọng mắng: “Đều là do con ranh con kia không có lương tâm! Theo bác thì, khẳng định con ranh này có gian tình với ông chủ kia, bằng không thì cô ta có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc sao? Cô ta có bản lãnh đó sao? Thật sự là không biết xấu hổ!”
“Đi, chúng ta đi về cáo trạng với cha mẹ cô ta! Để cho bọn họ biết mình đã nuôi ra loại người không có liêm sỉ nào!” Sử Quế Phân kéo tay cháu trai của mình rời đi, còn vừa đi vừa mắng.
Tầng cao nhất, văn phòng tổng giám đốc, Quan Tuyết cười khổ nói: “Mấy người đó. . . căn bản không phải là họ hàng thân thích của tôi!”
Diệp Mặc ngồi ôm hai đứa bé ở một bên cũng cười nói: “Mấy người này rất khác người đấy!”
Hắn cũng đã từng gặp loại họ hàng như vậy, chính là mợ của Ngọc Tình, bà ta luôn muốn chiếm lợi lộc từ Ngọc Tình.
Quan Tuyết lắc đầu rồi lại cười khổ.
Nàng buồn rầu đưa tay xoa trán.
Không biết bà thím tư này trở về sẽ nói xấu mình như thế nào đây, chỉ cần nghĩ đến việc này là nàng lại thấy đau đầu, còn cả họ Phương kia nữa, dây dưa với nàng còn chưa xong, lại còn chạy qua bên kia nịnh nọt cha mẹ nàng nữa.
Nếu như nàng vẫn còn là người chế tác hoặc là phó tổng giám đốc thì sẽ không có phiền não như bây giờ rồi.
“Đến khi đó thì tính sau vậy!”
Một lát sau, Quan Tuyết lúc lắc cái đầu, để đem những phiền não này vứt ra ngoài, rồi nàng quay sang trò chuyện chuyện công việc với Diệp Mặc.
Diệp Mặc ngồi thêm nửa tiếng nữa mới rời đi.
Hắn vừa đi xuống lầu thì nhận được điện thoại của cậu ba.
“Tiểu Mặc!” Đầu dây bên kia truyền ra âm thanh nhiệt tình của cậu ba.
Diệp Mặc cười nói: “Cậu, có chuyện thì thế ạ?”
“Chỉ là rất lâu không gặp cháu, cho nên mới muốn gọi điện thoại cho cháu thôi! Cậu nghe mẹ cháu nói, cháu mới trở về từ Đế Kinh! Bây giờ cháu đang ở thành phố H à?” Cậu ba cười nói.
Diệp Mặc lên tiếng trả lời: “Vâng! Cháu vẫn ở đây!”
“Vậy thì tốt! Hay là. . .chúng ta đi ăn bữa cơm đi!” Cậu ba nói: “Lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp mặt mà! Tối nay cháu có rảnh không? Hay là cậu đặt nhà hàng nhé, tối nay mọi người cùng ăn bữa cơm?”
Diệp Mặc cười nói: “Vâng, cháu cũng rảnh!”
Dù sao hắn cũng không có chuyện gì quan trọng cả.
Quan hệ của hắn và cậu ba luôn luôn rất tốt, rất thân thiết, nên dĩ nhiên là đồng ý rồi.
Diệp Mặc nói: “Có điều, cậu không cần đặt nhà hàng đâu! Tối nay cậu cứ đến khách sạn Duyệt Vân Trang là được, cháu sẽ bảo người ở đó.”
“Khách sạn Duyệt Vân Trang?” Đầu tiên thì cậu ba hơi giật mình, nhưng sau đó ông mới nhớ ra, đây chính là khách sạn Tiểu Mặc đã mua, “Ừ, được được! Mấy giờ? Được rồi, quyết định thế nhé!”
Lại nói thêm vài câu thì cậu ba mới cúp điện thoại.
Cậu ba đặt điện thoại di động xuống, rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía vợ mình ở bên cạnh.
“Tiểu Mặc nói, đi khách sạn kia ăn cơm!”
“Vậy thì tốt quá! Khách sạn đó rất lợi hại đấy, nghe nói nhà hàng của bọn họ là tốt nhất trong thành phố.” Mợ ba nói xong thì gương mặt hiện lên vẻ mừng rỡ.
Bà chuyên môn nghe ngóng khách sạn Duyệt Vân Trang này, nhưng bởi vì giá quá đắt, lại còn rất khó đặt bàn, cho nên vẫn chưa được đến đó ăn thử.
“Ông nói xem, nhưng gì anh trai ông nói đều là thật sao?”
Mợ ba mừng rỡ một trận rồi lại cau mày, trong mắt bà lộ ra vài phần rung động, và vài phần khó tin.
Vài hôm trước, ông anh ở bên Thiên Hải đã gọi điện thoại trò chuyện với bọn họ, đầu tiên là nói chuyện Triết Hạo mới mở công ty ở Đế Kinh, sau đó lại nói đến chuyện của Tiểu Mặc, bọn họ nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Nghe bên kia nói thì, bây giờ Tiểu Mặc đã có hơn 10 tỷ, bên dưới còn có rất nhiều tập đoàn và công ty.
Bọn họ hoàn toàn không thể tin nổi!
Còn cảm thấy chuyện này quá hoang đường!
Lần trước mọi người đi Thiên Hải tham gia lễ đính hôn của Triết Hạo, thì khi đó Tiểu Mặc chỉ có mấy tỷ thôi, còn dùng tiền mua khách sạn nên không còn nhiều lắm, làm sao chỉ vài tháng mà đã có hơn 10 tỷ rồi?
Chuyện này. . . không có khả năng!
Mặc dù bọn họ cũng nghe con gái mình nói, Tiểu Mặc mới mở công ty bán trang phục, làm ăn cũng rất lớn, nhưng cũng không đến mức độ như vậy chứ!
“Chắc là đúng rồi!” Cậu ba chần chờ một chút, rồi nở nụ cười khổ.
Ông cũng không tin tưởng lắm, nhưng nghe giọng điệu của anh trai thì không giống như nói lung tung.
Cậu ba lại nói: “Tối nay gặp mặt hỏi một chút là biết!”
“Đúng vậy! Phải hỏi một chút!”
Mợ ba thì thào một tiếng, thần sắc của bà có chút hoảng hốt, trong mắt vẫn có một tia chấn động mãnh liệt.
p/s: đầu tháng bạo thêm vài chương, hôm nay sẽ có 10c, cầu Kp, cầu đề cử!!!!!!!