Sử Quế Phân ngước mắt lên xem thì hơi ngẩn ra, đây chẳng phải là tình nhân nhỏ kia sao!
“Chẳng phải tình nhân đến rồi sao!” Sử Quế Phân lập tức cười đắc ý, bà ta còn liếc mắt nhìn về phía Quan Tuyết.
Ha ha, con ranh này còn muốn mạnh miệng phủ nhận, bây giờ, chính chủ đã đến rồi, để xem con ranh này ngụy biện thế nào.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của bà ta cứng đờ, vẻ tươi cười đắc ý trên mặt cũng đọng lại.
Ngoài cửa vẫn còn một đám bảo vệ, mỗi người đều có thân hình cao lớn, sắc mặt của bọn họ đều không tốt lành gì.
“Mấy. . .mấy người. . . muốn làm gì?”
Tâm thần Sử Quế Phân run lên, sắc mặt bà ta đã hơi tái nhợt.
Đừng bảo là họ muốn đánh người nhé?
“Mấy người muốn làm gì?” Phương Trạch Vũ ở một bên thì không sợ chút nào, trái lại còn đứng lên, nghiêm nghị quát nhẹ: “Muốn đánh người à? Có tin tôi báo cảnh sát hay không! Tôi cảnh cáo các người, đừng có làm loạn đấy!”
Anh ta còn chỉ tay vào người thanh niên đẹp trai ở phía trước.
Diệp Mặc thì chẳng thèm nhìn Phương Trạch Vũ cái nào, hắn chỉ dùng âm thanh trầm thấp nói với đám bảo vệ ở sau lưng: “Chính là ba người này, ném bọn họ ra ngoài đi!”
Đám bảo vệ lập tức tiến lên.
“Các người. . .các người muốn làm gì, đừng chạm vào tôi! Các người có quyền gì mà đuổi tôi ra ngoài!” Phương Trạch Vũ bị bắt hai cánh tay thì ra sức giằng co, gương mặt anh ta đã trướng đến đỏ bừng.
“Đừng qua đây! Họ Quan, mày thật là độc ác! Cái loại không có lương tâm như mày sẽ có báo ứng!” Sử Quế Phân vừa giãy dụa vừa chửi bới như một mụ đàn bà chanh chua.
Dưới cái nhìn của bà ta, thì tên mặt trắng nhỏ này làm gì có quyền lực gọi bảo vệ, khẳng định là con ranh này làm.
Diệp Mặc hung hăng trừng mắt một chút, rồi nghiêm nghị quát lớn: “Câm miệng!”
Giọng của mụ đàn bà chanh chua này quá to, khiến cho hai đứa bé hơi kinh hãi.
Sử Quế Phân ngậm miệng theo bản năng, bà ta đã bị khí thế của Diệp Mặc chấn nhiếp một chút, nhưng sau đó, sắc mặt bà ta đỏ lên, rồi mở miệng mắng: “Mày là cái thá gì, mày có tư cách nói chuyện ở đây. . .”
Phương Trạch Vũ ở một bên cũng cười giễu cợt một tiếng.
Tên này, chỉ là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi!
“Anh ta. . .là ông chủ của tôi!” Đúng lúc này, Quan Tuyết đã mở miệng, nàng ngồi tại chỗ, híp mắt nhìn ba người đang chống chọi này, trong mắt nàng hiện lên vẻ mỉa mai và giễu cợt.
Xem ra, ba người này không biết thân phận của chủ tịch Diệp rồi! Bọn họ còn không biết. .. mình đã trêu chọc vào nhân vật ghê gớm như thế nào đâu!
Sắc mặt của Phương Trạch Vũ lập tức cứng đờ, nụ cười mỉa mai trên mặt anh ta cũng cứng lại tại chỗ.
Ngay sau đó, hai mắt anh ta dần dần trợn trừng lên như chuông đồng, bên trong tràn đầy vẻ rung động đến cực hạn và vẻ không thể tin nổi.
Người này. . .lại chính là ông chủ của tập đoàn Phác Ngọc?
Sử Quế Phân ở một bên cũng tràn đầy ngốc trệ, bà ta kêu lên thất thanh: “Điều này. . . không thể nào?”
Anh ta trẻ tuổi như vậy, thì làm sao có thể là ông chủ của một tập đoàn lớn như thế này chứ?
Khẳng định là con ranh con này đang nói bậy!
“Mau đuổi bọn họ ra ngoài đi! Sau này, chỉ cần nhìn thấy bọn họ thì lập tức đuổi ra ngoài!”
Diệp Mặc phất tay một cái, rồi không để ý ba người này nữa, hắn đi thẳng đến bên cạnh Quan Tuyết để trấn an hai đứa bé.
Sử Quế Phân thấy thế thì nhất thời ngẩn ngơ.
Chẳng lẽ. . . người này là ông chủ công ty thật ư?
Hai mắt bà ta trợn trừng lên, bên trong là vẻ không thể tin nổi.
Tiếp đó, bà ta lại dâng lên một trận hối hận!
Vậy thì xong đời rồi!
Chính mình đã đắc tội với ông chủ nơi này, chắc chắn công việc của Nhất Minh đã không có hy vọng rồi, sau này mình cũng đừng hòng cầu xin Tiểu Tuyết sắp xếp công việc cho người nhà, tiền đồ tốt như vậy mà giờ đã mất trắng rồi!
Sử Nhất Minh ở một bên cũng đã nhận ra điểm này, gương mặt anh ta tràn đầy tuyệt vọng.
Anh ta tưởng rằng, dựa vào tầng quan hệ với chị Tiểu Tuyết thì mình sẽ có hy vọng tìm được một công việc tốt, sau này cũng có cơ hội kiếm nhiều tiền, sống cuộc sống của người có tiền, nhưng bây giờ, cái gì cũng mất rồi!
Sử Nhất Minh hiện lên vẻ cầu xin, hai chân mềm nhũn, muốn ngã xuống đất, nhưng lại bị hai bảo vệ bên cạnh kéo lên.
Phương Trạch Vũ hồi phục tinh thần thì lại kêu gào nói: “Coi như anh ta là ông chủ công ty này, thì cũng không có tư cách đuổi chúng tôi ra khỏi đây! Tòa nhà này cũng không phải nhà anh ta mở!”
Quan Tuyết nghe thấy thế thì trên mặt lộ ra vài phần cổ quái.
“Anh nói đúng rồi, tòa Song Tử Tháp không phải nhà anh ấy mở, nhưng anh ấy đã mua lại nó rồi!” Nàng bĩu môi đỏ, giọng điệu có chút nghiền ngẫm.
Sắc mặt Phương Trạch Vũ lại cứng đờ một lần nữa.
Anh ta đứng bất động tại chỗ như hóa đã, đầu óc thì trống rỗng, anh ta thật sự không thể nào tin tưởng, đến cả tòa nhà cao tầng tiêu chí của thành phố cũng là của người này, vậy . . . đến cùng người này có lai lịch gì đây?
Phương Trạch Vũ liếc mắt nhìn qua, trong hai con mắt trợn lên như cá chết của anh ta đã tràn đầy vẻ rung động và sợ hãi.