Sử Nhất Minh uất ức hô lên một tiếng: “Bác!”
Anh ta mới không đi làm ở công xưởng!
“Đừng vội, đừng vội!” Sử Quế Phân vội vàng quay đầu lại trấn an Sử Nhất Minh, khi nhìn thấy dáng vẻ uất ức của Sử Nhất Minh thì bà ta không khỏi đau lòng.
“Tiểu Tuyết, cháu cũng hơi qua đáng rồi đấy! Có nhiều công việc tốt như vậy mà cháu không cho Nhất Minh làm, lại bắt nó đi làm việc trong công xưởng, tiền lương còn thấp như thế nữa, cháu đang xem thường Nhất Minh à? Nhất Minh là người đã tốt nghiệp đại học danh tiếng đấy!”
“Còn nữa, tất cả mọi người đều là người nhà, đều có tình cảm, nên dù sao cháu cũng phải giúp đỡ tìm một công việc tốt chứ! Thím cũng đối xử không tệ với cháu khi cháu còn bé mà! Coi như nể mặt thím, cháu sắp xếp cho nó một công việc tốt hơn một chút đi.”
Sử Quế Phân nhìn về phía Quan Tuyết với vẻ mặt không vui.
Khi đến đây thì bà ta đã cam đoan, nhất định sẽ để cho Tiểu Tuyết sắp xếp cho một công việc tốt, đây chẳng phải là làm bà ta mất mặt sao!
Con ranh này, vừa mới có tiền đã xem thường họ hàng thân thích rồi, đúng là một con bạch nhãn lang(*)!
(*) sói mắt trắng, ý nói người vong ân phụ nghĩa, tâm địa tàn bạo.
Vong ân phụ nghĩa, không có lương tâm!
Sử Quế Phân âm thầm mắng chửi trong lòng, bà ta cảm thấy rất tức giận.
Mặt Quan Tuyết vẫn lạnh lùng như cũ.
Sử Nhất Minh này đâu phải họ hàng của nàng, một chút quan hệ cũng không có!
Bà thím tư này cũng không biết xấu hổ, thế mà kéo cháu trai của mình đến để nhờ mình an bài công việc, mở mở miệng nói muốn công việc 40 50 ngàn nữa, nàng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ, vô liểm sỉ như vậy.
Còn nữa, bà thím tư này và nàng có quan hệ rất xấu, khi còn bé cũng chẳng thân thiết, có thể nói là chẳng có chút tình cảm nào!
Quan Tuyết ngồi xuống, lạnh lùng quát: “Không có!”
“Mày. . .” Sắc mặt Sử Quế Phân lập tức đỏ lên, mở miệng mắng: “Con ranh con này, sao mày lại không có lương tâm như thế chứ, đến cả họ hàng mà cũng không giúp đỡ, lương tâm của mày vứt cho chó ăn rồi à? Bây giờ mày nhiều tiền, lợi hại rồi thì xem thường đám họ hàng nghèo bọn tao chứ gì!”
“Có tin tao nói cho cha mày biết không, để cho ông ta xem đứa con gái ông ta nuôi tốt như thế nào! Một đống tuổi rồi mà còn nuôi mặt trắng nhỏ, đáng đời mày cả đời này không gả được!”
Sử Quế Phân càng mắng càng hung hãn, nước bọt còn văng tung tóe.
Quan Tuyết nghe thấy thế thì gương mặt càng lạnh lẽo hơn.
Bỗng nhiên, nàng hơi cau mày lại.
Nàng nuôi mặt trắng nhỏ từ bao giờ vậy?
Quan Tuyết chờ Sử Quế Phân mắng xong thì liếc mắt, cười nhạo nói: “Tôi có lấy chồng hay không thì mắc mớ gì đến bà! Cả đời không kết hôn cũng có sao đâu!”
Sử Quế Phân nghiến răng nghiến lợi mắng: “Mày. . .mày có bệnh hay không! Làm gì có người phụ nữ nào không lấy chồng, nếu như mày là con gái tao thì tao sẽ đánh chết mày!”
“Quan Tuyết lại liếc mắt qua rồi cười nhạo nói: “May mà tôi không phải con gái bà! Mà bà cũng không có phúc phận như vậy đâu!”
Sử Quế Phân tức giận đến mức đỏ bừng mặt, bà ta lại định mở miệng mắng tiếp.
“Bác gái!” Sử Nhất Minh ở một bên kêu lên một tiếng đầy lo lắng, anh ta sợ tiếp tục như vậy thì công việc của anh ta phải làm sao bây giờ?
Thật ra thì đến cái bằng trung cấp mà anh ta còn phải đi mua, chứ đừng nói là tốt nghiệp đại học danh tiếng như những gì bác gái mình nói, cho nên căn bản là không tìm được công việc tốt.
Sử Quế Phân khẽ giật mình, bà ta hít sâu một hơi mới có thể miễn cưỡng đè lửa giận trong lòng xuống.
“Nếu như hôm nay mày không an bài một công việc tốt cho Nhất Minh thì tao sẽ không đi đâu cả, tao có thể giảm yêu cầu một chút, một tháng 20 ngàn! Đây chính là yêu cầu thấp nhất rồi!”
Sử Quế Phân nói xong thì đi qua ngồi xuống ghê sô pha ở một bên.
Sử Nhất Minh vội vàng đuổi theo, ngồi xuống bên cạnh.
Quan Tuyết cười nhạo, “Bà muốn ăn vạ đúng không!”
Sử Quế Phân vênh mặt lên, đắc ý nói: “Mặc kệ thế nào, mày không an bài công việc thì tao không đi! À đúng rồi, tao sẽ gọi điện thoại cho mẹ mày! Để cho bà ta xem đứa con gái của mình quá đáng đến mức nào, thế mà dám không nhận người thím này, còn việc nuôi tình nhân trong công ty nữa!”
Sử Quế Phân nói xong thì móc điện thoại di động ra, còn lung lay chiếc điện thoại để thị uy với Quan Tuyết.
Quan Tuyết nhướn mày hỏi: “Tình nhân gì?”
“Ai ui! Dám làm mà không dám nhận à! Sử Quế Phân cười nói: “Đến khi cha mẹ mày biết, đứa con gái bảo bối của mình làm ra chuyện như vậy…thì không biết bọn họ sẽ cảm thấy thế nào đây, nếu như tao mà nói chuyện này cho mọi người dưới quê biết, thì mặt mũi cha mẹ mày đều mất sạch!”
Quan Tuyết nghiêm mặt quát to: “Bà đừng có nói hươn nói vượn!”
“Còn mạnh miệng cơ à!” Sử Quế Phân cười nhạo một tiếng, sau đó bà ta mở điện thoại di động ra cáo trạng, phải cho con ranh này biết hậu quả của việc chọc giận mình mới được.
Đúng lúc này, có rất nhiều tiếng bước chân nặng nề truyền vào trong văn phòng.
Sau đó, một bóng người mở cửa bước vào.
p/s: đầu tháng bạo thêm vài chương, hôm nay sẽ có 10c, cầu Kp, cầu đề cử!!!!!!!