Bên trong nhà hàng, Diệp Mặc lại đi qua mấy gian phòng để gặp người quen, sau đó mới đi về phía văn phòng của Lý Lệ Quyên.
Đi được một lát, Diệp Mặc liền nghe thấy âm thanh của hai đứa bé bên phía vườn cây, chắc là Lý Lệ Quyên mang bọn nhỏ ngồi chơi trong đình.
Diệp Mặc lập tức quay người đi về phía bên đó.
Trong đình, còn có một mỹ nhân uyển chuyển đang ngồi.
Một chiếc váy bó sát người màu đen đã phác họa ra đường cong uyển chuyển và bay bổng của nàng, chiếc váy màu đen đã khiến cho da thịt trắng bóng như tuyết của nàng càng nổi bật hơn, càng trắng và lóa mắt hơn.
Gương mặt của nàng vừa xinh đẹp vừa thanh lãnh, hoàn mỹ không tì vết.
Đôi mắt lạnh lẽo của nàng nhìn vào hai đứa bé thì lại lộ ra ý cười hiếm thấy, hai bờ môi anh đào cũng hơi nhếch lên, mặt mũi tràn đầy dụi dàng, ôn nhu.
Diệp Mặc nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền thì hơi ngẩn ra.
“Kỷ tiểu thư!”
Kỷ Tư Tuyền hơi giật mình, nàng quay người nhìn qua thì đôi mắt đẹp lập tức đọng lại trong chớp mắt.
“Diệp tiên sinh?”
Một giây sau, đôi mắt đẹp biến ảo khôn lường của nàng đã hơi trợn to ra.
Kỷ Tư Tuyền cảm thấy, Diệp tiên sinh trở nên chói mắt hơn, đẹp trai hơn, hơi khác vẫn Diệp tiên sinh trong ấn tượng của nàng.
Lý Lệ Quyên ở đối diện cười nói: “Tôi đã nói rồi mà!”
Hôm nay, khi Lý Lệ Quyên thấy vị chủ tịch này của mình thì cũng có phản ứng như vậy, vừa rồi cô còn nói với Kỷ tiểu thư nhưng Kỷ tiểu thư lại không tin, bây giờ Kỷ tiểu thư chẳng phải cũng bị rung động rồi sao.
Một lát sau, Kỷ Tư Tuyền mới tỉnh táo lại, nàng chỉ cảm thấy rất khó tin.
“Chủ tịch Diệp, ngài xong rồi à?” Lý Lệ Quyên mỉm cười đứng lên, đặt hai đứa bé vào xe đẩy dành cho trẻ sơ sinh rồi lại nói: “Vậy . . . tôi có việc đi trước nhé! Kỷ tiểu thư, gặp lại sau!”
Lý Lệ Quyên nói xong thì trực tiếp đi ra ngoài.
Diệp Mặc gật đầu với Lý Lệ Quyên, rồi đi vào trong đình, hắn nhận xe đẩy rồi nhìn hai đứa bé một chút.
Kỷ Tư Tuyền ở một bên nhìn thấy cảnh này thì hơi mím môi lại.
Trong lúc nhất thời, nàng không biết nên nói cái gì, tuy rắng nàng đã quen Diệp tiên sinh từ rất lâu, nhưng hai người lại không giao lưu nhiều.
Diệp Mặc ngồi xuống ôm hai đứa bé, vừa trêu chọc bọn nhỏ vừa nói với Kỷ Tư Tuyền: “Kỷ tiểu thư, cô đã nhận được tiền rồi đúng không!”
“Ừm! Nhận được rồi!” Kỷ Tư Tuyền hơi giật mình, rồi lại gật đầu.
Bỗng nhiên, mấy hôm trước nàng nhận được một khoản tiền lớn, có hơn 100 triệu, khi đó nàng còn hơi nghi ngờ một chút, nhưng sau khi suy nghĩ thì nàng liền hiểu ra, cũng biết chắc là chị Tần đã tiết lộ số tài khoản của mình.
Kỷ Tư Tuyền lắc đầu, khẽ nói: “Anh không cần . . .”
Đối với nàng thì số tiền kia cũng không phải quá nhiều, với lại, làm gì có đạo lý tiêu tiền rồi còn được trả lại chứ.
“Nhiều lắm! Tôi cảm thấy hơi không lắm, cũng không ngại!” Diệp Mặc cười nói: “Sau này cô cũng đừng cày tiền nữa!”
“Được rồi!” Kỷ Tư Tuyền mỉm cười, rồi gật đầu.
Vị này cũng không thiếu tiền, nên cũng chẳng quan tâm khen thưởng, donate, cho nên nàng có thể quét ít hơn một chút, nhưng mà, nhất định phải giữ vị trí số một bảng.
“Tôi thấy quản lý Lý nói, cô rất thích vẽ tranh à?”
“Đúng vậy! Khi còn học đại học thì tôi cũng học mỹ thuật, chẳng qua là, trình độ của tôi không thể so sánh với Diệp tiên sinh anh được!”
Diệp Mặc và Kỷ Tư Tuyền bắt đầu trò chuyện về đề tài vẽ tranh, có vẻ như nàng rất hào hứng, nên hai người hàn huyên rất lâu.
“Cũng hơi muộn rồi, tôi phải về đây!”
Diệp Mặc nhìn qua đồng hồ, nhoáng cái mà đã mười rưỡi rồi.
“A! Đã muộn thế rồi cơ à!”
Kỷ Tư Tuyền lấy làm kinh hãi, nàng căn bản không nhận ra, nàng chỉ cảm giác như mình vừa nháy mắt thì thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, sau đó, nàng lại hơi tiếc nuối, rất lâu rồi nàng mới trò chuyện vui vẻ với người khác như vậy, nên vẫn còn chưa thỏa mãn.
Diệp Mặc cười nói: “Bọn nhỏ cũng hơi buồn ngủ rồi!”
“Đúng là phải về rồi!” Kỷ Tư Tuyền gật đầu một cái, rồi chậm rãi đứng dậy.
“Lần sau trò chuyện tiếp nhé!” Diệp Mặc đứng dậy cáo từ, sau đó đẩy xe dành cho trẻ sơ sinh rời đi.
“Đi thong thả!”
Kỷ Tư Tuyền đứng lặng trong đình, đôi mắt đẹp của nàng một mực dõi theo bóng lưng của Diệp Mặc, mãi cho đến khi Diệp Mặc biến mất ở cuối hành lang thì nàng mới thu hồi ánh mắt.
Kỷ Tư Tuyền nhếch miệng cười khẽ.
Nàng cảm thấy, tâm trạng hiện giờ của mình cực kỳ vui sướng, không chỉ tài nấu nướng của Diệp tiên sinh mới có thể làm cho nàng vui vẻ, mà cả nói chuyện phiếm với anh ấy cũng có thể khiến cho nàng cảm thấy vui vẻ nữa!
Kỷ Tư Tuyền đứng một lúc rồi mới rời đi.
Khi về đến phòng, nàng lại ngồi xuống trước bứa tranh chưa hoàn thành kia, nàng ngẩn người nhìn một lúc, rồi lại hơi buồn rầu.
Nàng cảm giác, có lẽ. . . mình không thể nào hoàn thành bức tranh này được rồi.
Gương mặt kia, hoàn toàn không thể diễn tả bằng ngôn ngữ, cũng không thể vẽ ra được, cho dù là họa sĩ tài giỏi nhất cũng không thể nào dùng bút để vẽ ra khí chất siêu phàm thoát tục kia!